Ni Mễ Tư, nhị vị thúc thúc của Tạp Lam, La Lâm, Ngải Lệ Tư, Tạp Lam tổng cộng sáu người, bọn họ đều không dám trong khi chủ nhân còn chưa quay lại đã tùy tiện ngồi xuống, chỉ lẳng lặng chờ đợi bên trong sảnh.
"Tạp Lam, trong lúc chờ Lâm Lôi đại nhân đến, ngươi nhớ cho kỹ, thái độ cần phải khiêm cung một chút". Ni Mễ Tư lạnh lùng thoáng nhìn qua Tạp Lam.
Tạp Lam gật gật đầu: "Nhị gia gia, ta biết."
Trong lòng Tạp Lam đối với Lâm Lôi trên thực tế rất oán hận, đặc biệt khi biết nguyên nhân mình được ra khỏi lao ngục, ngược lại đối với Lâm Lôi lại càng oán hận hơn!
"Ta tình nguyện ở trong lao ngục, cũng không muốn Ngải Lệ Tư phải cầu xin hắn!" Tạp Lam trong lòng uất ức.
Lúc trước từ khi Ngải Lệ Tư với Lâm Lôi ở bên nhau, Tạp Lam đã bắt đầu sinh lòng oán hận với Lâm Lôi. Mà y đoạt lại được Ngải Lệ Tư, trong lòng cũng có chút tự đắc, y nghĩ rằng, thực lực Lâm Lôi mặc dù không tồi, nhưng mà nếu so sánh với Đức Bố Tư gia tộc thì còn kém quá xa. Song, mấy tháng thời gian gần đây, thân phận Lâm Lôi đột nhiên biến hóa, nhảy vọt trở thành ngôi sao mới sáng chói của cả Phân Lai thành. Ngay cả Quốc vương bệ hạ của Phân Lai vương quốc, giáo đình Hồng y đại giáo chủ đều nhiệt tình tiếp đãi. Thậm chí đến phụ thân y, đều muốn khiêm cung đối với người. Điều này khiến đáy lòng Tạp Lam phi thường oán hận.
Cũng tuổi trẻ như nhau, tại sao mình lại không bằng đối phương?
Đặc biệt là lúc này!
Y thân hãm lao ngục, cuối cùng cũng thoát ra, nhưng mà điều này cũng là do người y yêu nhất - Ngải Lệ Tư - đến cầu xin Lâm Lôi, là Lâm Lôi giúp y thoát ra.
Điều này khiến cho Tạp Lam cảm thấy nhục nhã, y càng không bao giờ muốn nhận ân tình của Lâm Lôi, thà tiếp tục bị giam trong lao ngục, y rất muốn chửi mắng Lâm Lôi thực nhiều, thậm chí là giết chết Lâm Lôi.
Nhưng vì gia tộc, Tạp Lam y bây giờ chỉ có thể khiêm cung đi tới phủ đệ của Lâm Lôi, ngay cả thái độ đều không thể có một chút bất kính.
Tiếng bước chân vang lên.
Tạp Lam lập tức gạt bỏ ý nghĩ miên man trong đầu, trên mặt cũng cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, để cho thái độ của mình có vẻ vô cùng khiêm cung, lễ đãi
"Xin lỗi, để cho mọi người phải đợi lâu!" Giọng sang sảng của Lâm Lôi vang lên.
Ni Mễ Tư sáu người cùng nhìn lại, lúc này Lâm Lôi rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, trên người tùy ý khoác một tấm trường bào rộng thùng thình.
"Các người đều ngồi xuống cả đi." Lâm Lôi an nhiên ngồi ở ghế chủ tọa, tùy ý vung tay lên nói.
Ni Mễ Tư cùng sáu người lúc này tỏ vẻ cảm tạ, cả đám đều ngồi xuống. Ni Mễ Tư là người đầu tiên mỉm cười lên tiếng: "Lâm Lôi đại nhân, chúng ta đến lần này là để cảm tạ Lâm Lôi đại nhân. Nếu không có đại nhân, Tạp Lam sợ rằng còn không thể nhanh chóng thoát ra được như vậy. Tạp Lam, còn không mau cảm ơn Lâm Lôi đại nhân đi."
Tạp Lam lúc này không thể không đứng lên, nén phẫn hận trong lòng, cố gắng tạo ra tư thế rất khiêm cung: "Đa tạ Lâm Lôi đại nhân."
Lâm Lôi nhìn Tạp Lam mỉm cười: "Tạp Lam, không cần phải cảm ơn ta."
"Ni Mễ Tư tiên sinh, một lát nữa ta còn có chuyện quan trọng, không biết các người có chuyện gì, nếu có chuyện xin mời nói mau một chút." Lâm Lôi cười nhìn Ni Mễ Tư.
Hắn trên thực tế không thích cùng những người này lãng phí thời gian, thời gian của hắn chỉ dùng để tu luyện mà thôi.
Ni Mễ Tư ngẩn ra, nhưng thoáng chốc đã vội điều chỉnh, thở dài một tiếng: "Lâm Lôi đại nhân, Đức Bố Tư gia tộc ta bị người vu khống nói là nghi ngờ buôn lậu Thủy ngọc quáng thạch, cho tới lúc này, Đức Bố Tư gia tộc chúng ta nói không chừng sẽ bị diệt tộc, cho nên chúng ta Đức Bố Tư gia tộc mong Lâm Lôi đại nhân có thể hỗ trợ, một khi gia tộc chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của Lâm Lôi đại nhân."
Nói xong, Ni Mễ Tư tiếp nhận từ bên cạnh một cái hộp màu đen.
"Lâm Lôi đại nhân, đây là một chút lễ bạc chúng ta biếu đại nhân, cảm tạ đại nhân đã cứu Tạp Lam ra khỏi ngục, nếu gia tộc chúng ta lần này có thể bảo toàn, chúng ta nhất định sẽ lại cảm tạ thực hậu Lâm Lôi đại nhân." Ni Mễ Tư cầm trên tay cái hộp màu đen thành khẩn nhìn Lâm Lôi.
"Vù."
Ảnh thử Bối Bối bỗng đột nhiên hiện ra trước mặt Ni Mễ Tư, hai cái vuốt nhỏ trực tiếp đoạt lấy chiếc hộp màu đen, rồi nhảy lên đùi Lâm Lôi, lập tức muốn mở chiếc hộp màu đen này.
"Bối Bối" Lâm Lôi khẽ quát.
Bôi Bối ngẩng đầu liếc mắt thấy Lâm Lôi bất mãn liền không mở hộp nữa, hừ vài tiếng rồi im lặng
"Ni Mễ Tư tiên sinh, Bối Bối có chút bướng bỉnh, lễ vật này của ngài ta sẽ nhận, cảm ơn hảo ý của Ni Mễ Tư tiên sinh." Lâm Lôi cười rồi để cái hộp màu đen này sang một bên không liếc mắt đến một lần.
Ni Mễ Tư cảm giác thấy Lâm Lôi có chút sốt ruột.
Lúc này ông ta đưa mắt nhìn những người khác, Ni Mễ Tư dẫn đầu đứng lên khom người nói: "Lâm Lôi đại nhân, chúng ta sẽ không quấy rầy đại nhân nữa, án tử của Đức Bố Tư gia tộc ta một tháng sau sẽ tiến hành thẩm tra, hy vọng trong khoảng thời gian này, đại nhân sẽ có thể hỗ trợ."
Lâm Lôi tùy ý gật gật đầu.
Ni Mễ Tư mấy người sau đó đều rời đi, từ đầu đến cuối Ngải Lệ Tư, La Lâm các nàng hoàn toàn không nói một câu, chủ yếu là Ni Mễ Tư một mình nói chuyện mà thôi.
Mắt nhìn đám người này rời đi, Lâm Lôi lạnh lùng cười: "Ni Mễ Tư cái lão súc sinh này? Đưa Ngải Lệ Tư đến nghĩ rằng ta sẽ nể mặt nàng ta ư?" Lâm Lôi một tay lật mở nắp cái hộp màu đen bên cạnh, bên trong hộp hiện ra một miếng Ma tinh tạp cùng một phong thư.
"Thư?"
Lâm Lôi tay cầm phong thư này, đột nhiên trong tay hắn phát ra ngọn lửa trực tiếp thiêu cháy phong thư thành tro tàn, phong thư này hắn căn bản là không thích xem.
Loáng cái đã tới tháng chín.
Một tháng nay Lâm Lôi mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, thân thể linh hoạt, lực lượng tại các phương diện đều tăng lên rất nhiều, trong cơ thể Long huyết đấu khí cũng càng thêm tinh thuần.
Lâm Lôi có cảm giác hắn đã đạt tới lục cấp hậu kỳ.
Về phần tiến bộ Tinh thần lực, mặc dù tốc độ tiến bộ của Lâm Lôi phi thường nhanh, nhưng mà từ thất cấp ma pháp sư tới bát cấp ma pháp sư kể cả có là nhân vật thiên tài đi chăng nữa thì cũng phải mất gần hai mươi năm công phu. Lâm Lôi cho dù tiến bộ nhanh, song trong thời gian mấy tháng sự tiến bộ vẫn như cũ không rõ ràng lắm.
Con đường ma pháp thực lâu dài và gian khổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong Tuyền Thủy viên, đao ảnh huy vũ, một tòa thạch điêu hình người đã càng thêm rõ nét, đá vụn bay lên tứ tán, rơi xuống trên mặt cỏ, đột nhiên Lâm Lôi tòan thân dừng lại, thu hồi bình đao.
"Phù, rốt cục đã hoàn thành." Nhìn thạch điêu trước mắt, Lâm Lôi gật gật đầu hài lòng.
Kiện thạch điêu này được Lâm Lôi đặt tên là Sát lục chi vương, thực sự hao phí rất lớn tâm lực của hắn. Lâm Lôi mỗi một lần đều cố gắng hoàn toàn tiến vào trạng thái hoàn mỹ, đưa cảnh tượng khi Hi Tắc ra tay điêu khắc ra.
Thạch điêu trước mắt, độ cao cũng tương đương so với người thực.
Đặc biệt là hai tròng mắt lạnh lùng, băng lãnh, càng làm cho người ta có một loại cảm giác thấy thần, tòa thạch điêu này thực sự khiến cho người ta cảm giác thấy Thần sát lục. Hơn nữa nếu bị hai tròng mắt của thạch điêu này nhìn chằm chằm thì lại càng làm cho người ta sợ hãi, không lạnh mà run.
Tác phẩm này mặc dù không bằng Mộng tỉnh nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất so với thông thường. Lâm Lôi đối với kiện tác phẩm này rất hài lòng, tốn mất gần một tháng thời gian, cẩn thận chăm chú điêu khắc, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Buông bình đao xuống, hắn lại ngâm người trong hồ tuyền thủy một chút, rồi khoác vào bộ quần áo rộng thùng thình ngồi trên ghế, ăn bữa sáng do thị nữ đưa lên.
"Lâm Lôi!" Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ bên cạnh bay đến
"Đức lâm gia gia." Lâm Lôi nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói: "Lâm Lôi, còn có hai ngày nữa là thẩm tra án tử của Đức Bố Tư gia tộc, ngươi cũng chuẩn bị đến xem chứ?"
"Thẩm tra án tử?" Lâm Lôi ngẩn ra.
Suốt một tháng nay khắc khổ tu luyện, khiến Lâm Lôi quên mất chuyện bên ngoài, thậm chí ngay cả án tử của Đức Bố Tư gia tộc cũng đã quên, nếu không phải Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhắc nhở, hắn e rằng sẽ không nhớ ra.
"Đến, đương nhiên là đến rồi!" Lâm Lôi trên mặt nở một nụ cười.
Ngọc Lan lịch ngày 8 tháng 9 năm 9999, trong Hắc Thủy phủ tại Phân Lai thành.
Hắc Thủy lao ngục nổi danh nhất tại Phân Lai vương quốc, cũng là lao ngục canh phòng tối thâm nghiêm, mà Hắc Thủy phủ chính là phủ đệ thẩm tra án tử tối cao nhất.
Trong Thẩm phán đình tại Hắc Thủy phủ, hôm nay có rất nhiều quí tộc tụ tập, thậm chí ngay cả Quốc vương Khắc Lai Đức bệ hạ cũng tới một bên để nghe diễn biến. Lâm Lôi hôm nay đương nhiên là cũng tới.
"Lâm Lôi đại nhân!" đám quí tộc đều nhiệt tình chào hỏi Lâm Lôi.
"Lâm Lôi, qua đây, ngồi bên này." Ngồi ở phía trước thính tịch, Khắc Lai Đức ngoắc Lâm Lôi nói, Lâm Lôi cũng cười đáp lại ông ta rồi đi tới.
Lâm Lôi cùng Khắc Lai Đức hai người đồng loạt ngồi xuống.
Mai Lệ Đặc với mái tóc sáng chói, ngồi ở trên chiếu chủ tọa, lưng thẳng tắp thực sự khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác công chánh vô tư. "Chư vị, mời ngồi." Mai Lệ Đặc quay về phần đông quý tộc bên thính tịch gật gật đầu cười nói, y còn đặc biệt hướng về phía Khắc Lai Đức, Lâm Lôi lộ ra một nụ cười khiêm tốn.
Tại thính tịch, phần đông quý tộc đều chùng hẳn xuống, Đức Bố Tư gia tộc hôm nay cũng có tới mười mấy người đến, mười mấy người này đang ngồi đồng loạt khẩn trương đợi thẩm phán bắt đầu.
"Đưa Bá Nạp Đức vào." Mai Lệ Đặc trực tiếp hô.
Chỉ trong chốc lát, dưới sự áp giải của hai quân sĩ, Bá Nạp Đức mang theo xiềng xích dưới chân cuối cùng tiến vào trong Thẩm phán đình.
Mai Lệ Đặc liếc mắt nhìn một gã quan viên bên cạnh, quan viên kia rất tự giác đứng lên, bắt đầu dõng dạc tuyên bố: "Mạt Đức Sâm công tước trong lúc làm Tài vụ đại thần, đã thực hiện rất nhiều hành vi phản bội lại lợi ích của vương quốc, trong đó càng đáng ngờ là vụ cùng với Đức Bố Tư gia tộc buôn lậu Thủy ngọc quáng thạch với qui mô to lớn chưa từng thấy kể từ khi Phân Lai quốc chúng ta khai quốc cho tới nay, đã điều tra ra buôn lậu Thủy ngọc quáng thạch với giá trị lên tới gần năm ngàn vạn kim tệ."
Trên thực tế Đức Bố Tư gia tộc vừa mới bắt đầu buôn lậu, nói là giá trị năm ngàn vạn kim tệ chứ thực ra Đức Bố Tư gia tộc chỉ mới tiêu tốn trăm vạn kim tệ mà thôi, bởi vậy có thể thấy được lợi nhuận to lớn của việc buôn lậu.
Nhưng việc buôn lậu này vừa mới bắt đầu, do Mạt Đức Sâm chết nên đã dẫn đến việc chuyện này bị tiết lộ.
Quan viên kia tiếp tục nói: "Trải qua quá trình điều tra, chủ trì việc buôn lậu chính là một đám người, trong đó có một người đã nhảy xuống sông tự vẫn, hai người còn lại là 2 huynh đệ Lan Tây, Lan Thước."
Nói xong tên quan viên kia liền ngồi xuống.
Mai Lệ Đặc nhìn về phía Bá Nạp Đức: "Bá Nạp Đức, ngươi còn có gì để nói không?"
Bá Nạp Đức gật đầu đáp: "Có, thưa đại nhân, điều đầu tiên: kẻ buôn lậu không phải là Đức Bố Tư gia tộc ta, thứ hai: Lan Tây huynh đệ hai người sớm đã bị Đức Bố Tư gia tộc ta trục xuất, thứ ba: kẻ chính thức chủ trì việc buôn lậu chính là kẻ đã rơi xuống sông, đối với Đức Bố Tư gia tộc chúng ta không hề có quan hệ."
Mai Lệ Đặc gật đầu cười: "Chủ trì việc buôn lậu là tam đệ của ngươi, vậy mà ngươi còn nói là không có quan hệ ư?"
"Tam đệ? Tam đệ ta còn đang du lịch thám hiểm ở bên ngoài, sao lại chủ trì việc buôn lậu được." Bá Nạp Đức vẫn khăng khăng như trước.
"Tam đệ ngươi còn đang thám hiểm ư?" Mai Lệ Đặc sắc mặt lạnh lẽo, "Vậy ta hỏi ngươi, nếu tam đệ ngươi ở bên ngoài mạo hiểm, ta đây cho Đức Bố Tư gia tộc ngươi triệu hồi tam đệ của ngươi, vì sao tam đệ ngươi suốt thời gian dài như vậy rồi còn không thấy trở về?"
Bá Nạp Đức tự tin đáp: "Tam đệ ta tại quốc gia hắn du lịch, có thể đã đi quá xa, một năm không có liên lạc cũng là chuyện bình thường."
Mai Lệ Đặc nhìn Bá Nạp Đức cười cười rồi sau đó lãnh đạm nói: "Đưa Tạp Đặc Sâm ba người vào đây."
"Tạp Đặc Sâm?" Bá Nạp Đức đáy lòng nghi hoặc, ba người Tạp Đặc Sâm này là ai?
Chỉ trong chốc lát, ba thanh niên rón rón rén rén đi vào, vừa tiến đến lập tức quì xuống cung kính hô: "Bái kiến đại nhân."
Ba thanh niên này rất hiển nhiên là loại tầng lớp bình dân chưa từng thấy qua.
Mai Lệ Đặc lạnh nhạt quát: "Tạp Đặc Sâm, ngươi mau đem chuyện lúc trước bọn ngươi phát hiện nói rõ ra cho ta."
"Vâng, thưa đại nhân." Thanh niên cầm đầu cung kính nói: "Ngày 28 tháng 6 chúng tôi ba huynh đệ đang ở trên sông đánh cá, đột nhiên phát hiện ra một vị quí tộc đại nhân ăn mặc hoa lệ đang ôm một cành cây khô theo dòng sông phiêu đãng, vị quí tộc đại nhân này trên người còn có máu tươi, hơn nữa tựa hồ đã hôn mê."
Nghe thế, Bá Nạp Đức sắc mặt đã có chút thay đổi.
"Ngày ấy chúng ta đuổi theo người chủ trì buôn lậu, đúng là ngày 28 tháng 6, trùng hợp là hắn cũng nhảy xuống sông." Mai Lệ Đặc nhìn về phía Bá Nạp Đức, "Bá Nạp Đức, ngươi có nhận tội không?"
"Tam đệ ta mạo hiểm du lịch ở bên ngoài, tuyệt đối không có chủ trì buôn lậu, Đức Bố Tư gia tộc ta cũng tuyệt đối là trong sạch." Bá Nạp Đức lúc này ngẩng đầu đáp.
Mai Lệ Đặc cười khẩy một tiếng: "Đưa Khảm Đặc Đức Bố Tư lên."
Nghe thấy tên Khẳm Đặc Đức Bố Tư, Bá Nạp Đức cùng với đám người của Đức Bố Tư gia tộc ở bên thính tịch sắc mặt đều trở nên trắng bệch.