Phòng giữa là nơi Đức Lập tửu điếm chuyên dùng để tiếp khách, hai bên cửa phòng hiện có hai gã thất cấp Thần điện kỵ sĩ đang đứng canh gác, còn bọn bốn người Lâm Lôi thì từ bên trong bước ta, bước chân gõ trên mặt sàn làm bằng đại lý thạch bóng loáng như gương soi, phát ra tiếng lanh lảnh.
Khi Lâm Lôi, Da Lỗ bốn người tiến vào bên trong, bảy người ngồi trong phòng khách đều nhất loạt quay đầu nhìn lại.
"Hồng y đại giáo chủ, ba gã Bạch y tế tự, còn có ba gã Thần điện kỵ sĩ." Lâm Lôi nhận ra thân phận của bảy người, hơn nữa hắn còn cảm giác được thực lực vô cùng cường đại của những người này. Bên cạnh đó, Lâm Lôi còn biết thêm một số tin tức khác.
Trong giáo đình, Hồng y đại giáo chủ chỉ đứng sau Thánh hoàng, để trở thành Hồng y đại giáo chủ chẳng những cần phải có đủ uy tín mà thực lực tối thiểu cũng phải đạt tới cửu cấp đại ma đạo.
"Cửu cấp đại ma đạo?" Lâm Lôi không khỏi cẩn thận quan sát vị Hồng y đại giáo chủ này một chút.
Hồng y đại giáo chủ trước mắt là một trung niên nhân có mái tóc quăn màu nâu, mũi cao, khóe miệng luôn có vẻ tươi cười hóm hỉnh, trên người toát ra một vẻ thân thiện dễ gần.
"Hay lắm, Lâm Lôi, còn có cả tiểu Da Lỗ." Vị Hồng y đại giáo chủ mỉm cười đứng dậy, "Trước tiên giới thiệu qua với các ngươi một chút, ba vị Bạch y tế tự đây đều là phó thủ của ta, còn ba vị Thần điện kỵ sĩ thực ra là đoàn trưởng của Vinh diệu kỵ sĩ đoàn Mã Khố Tư và hai vị phó đoàn trưởng, còn ta, các ngươi có thể gọi ta là Cát Nhĩ Mặc."
Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi cũng từng nghe nói Thần Thánh đồng minh có tám Vương bài kỵ sĩ đoàn, trong đó có vinh diệu kỵ sĩ đoàn, mỗi Vương bài kỵ sĩ đoàn này đều rất cường đại, có lực công kích kinh người.
"Cát Nhĩ Mặc đại nhân, Mã Khố Tư đại nhân và các vị đại nhân khác, không biết các người tới có chuyện gì không?" Lâm Lôi khiêm tốn hỏi, đồng thời hắn cũng chú ý một chút đến Mã Khố Tư.
Mã Khố Tư là một gã chiến sĩ đầu bóng loáng cực kỳ cường tráng, toàn thân đang trong tư thế ngồi làm cho người ta có cảm giác như đang đứng trước một tòa thạch trụ, khó có thể dịch chuyển. Trong số những người đến từ giáo đình tại đây thì Cát Nhĩ Mặc cùng Mã Khố Tư có địa vị cao nhất, Mã Khố Tư là đoàn trưởng một trong tám Vương bài kỵ sĩ đoàn, thực lực e rằng không kém hơn Cát Nhĩ Mặc bao nhiêu, thậm chí là gần như ngang bằng.
Mã Khố Tư mở miệng, thanh âm trầm thấp vang lên: "Ta nghe Cát Nhĩ Mặc nói tại Thần Thánh đồng minh chúng ta vừa mới xuất hiện một thiên tài. Mười bảy tuổi đã là thất cấp song hệ ma pháp sư. Ta vẫn tò mò muốn biết bộ dạng của vị thiên tài này, hôm nay đã được trông thấy, ha ha, ta rất thích."
Dưới con mắt của Mã Khố Tư, đương nhiên có thể nhận ra Lâm Lôi cũng là một chiến sĩ.
"Tiểu tử, ngươi đạt tới chiến sĩ cấp mấy rồi?'
Mã Khố Tư hỏi.
Cát Nhĩ Mặc rất ra dáng hảo nhân chỉ ngồi ở một bên, không bởi vì bị Mã Khố Tư giành mất quyền nói mà cảm thấy cụt hứng.
Lâm Lôi khiêm tốn đáp: "Năm nay vừa mới đạt tới lục cấp chiến sĩ."
"Ồ!" Mã Khố Tư đôi mắt sáng ngời, "Mười bảy tuổi là lục cấp chiến sĩ, cũng xem như là không tồi rồi. Mã Khố Tư ta rất ít bội phục ai, nhưng cũng phải thừa nhận ngươi đích thực là một thiên tài. Chẳng những ma pháp tu luyện đến mức này, mà còn là một chiến sĩ."
Lâm Lôi khiêm tốn cười xòa.
Hai vị phó đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn bên cạnh Mã Khố Tư cũng có vẻ kinh ngạc.
Cát Nhĩ Mặc cười ha ha: "Hảo, Mã Khố Tư, Lâm Lôi chính là lục cấp chiến sĩ, có điều mười bảy tuổi là lục cấp chiến sĩ, tùy tiện tìm trong chiến sĩ học viện cũng có thể tìm được ít nhất hai người. Cái quý giá nhất của hắn chính là ma pháp thiên phú."
Chiến sĩ tuy tu luyện khó khăn, có điều vẫn kém hơn ma pháp sư một chút.
Liều mạng rèn luyện thân thể, khí lực từ nhỏ, nếu gia thế tốt thì từ nhỏ có thể tu luyện cả đấu khí. Mười bảy tuổi trở thành lục cấp chiến sĩ cũng không phải là điều quá khó.
"Lâm Lôi, ngươi nên gia nhập làm thành viên cho Thần Thánh đồng minh chúng ta, với thành tích kinh người như thế, khiến ta là Hồng y giáo chủ thần điện cũng cảm thấy tự hào. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có hứng thú gia nhập Thần Thánh đồng minh chúng ta không? Ta nghĩ với tài năng của ngươi, chỉ cần gia nhập, ta hiện tại có thể cam đoan ngươi sẽ trở thành Bạch y tế tự của thần điện, sau này trở thành Hồng y đại giáo chủ cũng không thành vấn đề." Cát Nhĩ Mặc trực tiếp đưa ra đề nghị.
Lịch sử đệ nhị siêu cấp thiên tài, loại nhân vật thiên tài này trở thành Thánh vực ma đạo sư có 90% là nắm chắc. Duy nhất 10% cũng chỉ có thể xảy ra nếu xuất hiện cái gì đó đả kích khiến bản thân hắn không muốn tu luyện nữa.
Thánh vực cường giả tương lai, cho dù không cố gắng tối thiểu cũng là cửu cấp đại ma đạo sư. Nhân tài như vậy, đương nhiên phải thu hút.
"Cát Nhĩ Mặc đại nhân, chuyện này đối với ta mà nói, thực sự quá bất ngờ." Lâm Lôi trên mặt lộ ra một nụ cười khiêm tốn có chút ngượng ngùng, "Ta năm nay mới chỉ 17 tuổi, đối với việc này còn chưa suy nghĩ được thấu đáo, địa vị cao, đương nhiên quyền lợi và trách nhiệm cũng cao, ta bây giờ còn chưa có dũng khí để gánh trách nhiệm. Ta nghĩ ... có thể để qua vài năm nữa được không?
Lâm Lôi từ chối.
Cát Nhĩ Mặc không khỏi nhướng mày.
Đệ nhị siêu cấp thiên tài trong lịch sử của Ngọc Lan đại lục, 90% nhân vật kiểu này sẽ trở thành Thánh vực cường giả. Cho dù chính mình không thể sử dụng thì cũng không thể để cho địch nhân sử dụng.
"Lâm Lôi, ta biết ngươi còn trẻ, tuy nhiên, ngươi là một người của Thần Thánh đồng minh chúng ta, ngươi cũng là một thiên tài, ngươi cũng nên thích nghi với việc thành tích chói sáng thì cũng đồng nghĩa với trách nhiệm chứ đừng nên lùi bước." Cát Nhĩ Mặc kiên nhẫn dụ dỗ.
"Huống chi, ngươi còn có thể trở thành Bạch y tế tự dưới quyền ta, ta có thể cam đoan, ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm những chuyện vi phạm đến lợi ích của thần điện, ta tuyệt đối không can thiệp vào tự do của ngươi, ngươi nghĩ sao?"
"Hơn nữa, ngươi cũng có thể gia nhập Thần Thánh đồng minh của bất kỳ vương quốc nào, chúng ta thậm chí có thể cho ngươi tước vị công tước." Thái độ của Cát Nhĩ Mặc không thể không nói là rất có thành ý.
Lâm Lôi trầm ngâm.
Ba gã bạch y tế tự bên cạnh Cát Nhĩ Mặc cau mày, còn Cát Nhĩ Mặc thì mỉm cười, tràn ngập kì vọng nhìn Lâm Lôi.
Chỉ với loại ánh mắt này, cũng đã rất khó để cự tuyệt đối phương.
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đứng ở bên cạnh Lâm Lôi đều trầm mặc, Da lỗ lúc này cũng không dám mở miệng. Hồng y đại giáo chủ là ai đây?
Một trong những người đứng ở tầng cao nhất trong kim tự tháp quyền lực tại Thần Thánh đồng minh. Quyền lực tối cao còn hơn cả quốc vương một nước, ngay cả phụ thân hắn cũng không thể sánh được. Một thiếu gia thương hội như hắn có tư cách gì mà xen vào?
Lâm Lôi trong lòng không ngừng cân nhắc, bởi Đức Lâm Kha Ốc Đặc trước khi vào phòng khách đã nhắc nhở hắn.
Tứ đại đế quốc, lưỡng đại đồng minh tranh chấp với nhau đều vô cùng tàn nhẫn. 'Ta Một Khi Đã Không Thể Sử Dụng Thì Cũng Không Thể Để Cho Địch Nhân Sử Dụng', đây là một quan điểm tương đối phổ biến.
"Cát Nhĩ Mặc đại nhân." Lâm Lôi rốt cục cũng mở miệng.
Cát Nhĩ Mặc đôi mắt sáng lên, cười nhìn Lâm Lôi: "Có quyết định rồi à?"
Lâm Lôi gật đầu đáp: "Cát Nhĩ Mặc đại nhân, ta từ nhỏ đã sống ở Phân Lai vương quốc, đương nhiên cũng là người của Thần Thánh đồng minh, ta có thể cam đoan với ngài, chỉ cần Thần Thánh đồng minh không chủ động loại bỏ ta, ta tuyệt đối không phản bội lại Thần Thánh đồng minh. Vô luận là dùng cách nào để chiêu nạp, ta cũng sẽ không gia nhập đối phương."
"Ý ngươi là gì?"
Cát Nhĩ Mặc nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi tiếp tục nói: "Ý ta là, tạm thời không vội quyết định, ta phải được sự đồng ý của phụ thân ta, sau đó mới có thể nói cho các ngài sự lựa chọn của ta. Ta có thể cam đoan tuyệt đối không gia nhập bất kỳ nơi nào trong tứ đại đế quốc và Hắc Ám đồng minh."
Cát Nhĩ Mặc mỉm cười gật gật đầu: "Phải, chuyện trọng yếu như vậy, ngươi nên thương lượng với cha ngươi một chút. Được, ta chờ câu trả lời của ngươi."
Nói xong Cát Nhĩ Mặc đứng lên, ba vị Bạch y tế tự và Mã Khố Tư ba người cũng đứng dậy." Cứ quyết định đi, ta cũng sẽ không quấy rầy, Quang Minh thần điện chúng ta có thành ý, đương nhiên cũng có đủ kiên nhẫn. Chỉ là hy vọng Lâm Lôi ngươi đừng khiến bọn ta phải chờ mười năm hay hai mươi năm, haha ..." Cát Nhĩ Mặc cười nói.
Lâm Lôi bốn người cũng đứng lên, đưa mắt nhìn mấy người Cát Nhĩ Mặc rời đi.
Khi mấy người Quang Minh giáo đình đã rời đi, bốn huynh đệ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phù, vừa rồi thực là khẩn trương, còn không dám thở mạnh nữa." Lôi Nặc thở phào nói.
Kiều Trì cũng gật đầu: "Vị Hồng y đại giáo chủ đó dù đối với chúng ta rất tốt, nhưng trong lòng ta vẫn có cảm giác bất an."
Da Lỗ cười rộ lên: "Đó là điều tất nhiên, dù sao cũng là Hồng y đại giáo chủ, là một trong những người cầm quyền ở Thần Thánh đồng minh. À, lão tam, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Quang Minh giáo đình không thể tốt với đối phương như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng là người sống trên đất của Thần Thánh đồng minh, chịu sự khống chế của người ta a."
"Không vội, không vội." Lâm Lôi cười đáp, "Các ngươi đã thấy thế mạnh của họ thì cũng phải thấy được ưu thế của mình. Ta mặc dù không bằng đối phương, nhưng chỉ cần không gia nhập vào năm thế lực kia, Quang Minh giáo đình cũng sẽ không đụng đến ta. Dù ta nói cần phải thương lượng với phụ thân ta nhưng chỉ cần tạm thời ta không gặp ông ấy, không phải là có thể trì hoãn được một thời gian hay sao?"
Nói xong Lâm Lôi nhìn về phía Da Lỗ: "Da Lỗ, ta nhờ ngươi một việc."
"Cứ nói." Da Lỗ nhìn lại hắn.
Lâm Lôi thở dài: "Nói ra cũng thực xấu hổ. Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta có một kiện bảo vật truyền thừa của gia tộc, là binh khí của tộc trưởng đời thứ nhất của chúng ta, đó là một thanh chiến đao tên là Đồ Lục. Hiện nay Đồ Lục chiến đao này đang nằm trong tay một đại quý tộc của Phân Lai vương quốc, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm hiểu xem, chiến đao Đồ Lục này rốt cuộc đang ở trong tay ai."
"Gia tộc truyền thừa chi bảo?" Chuyện này đương nhiên là tìm được, lão tam, ngươi có muốn ta giúp ngươi trực tiếp mang nó về không?"
Da Lỗ trực tiếp hỏi.
Lâm Lôi cười đáp: "Da Lỗ lão đại, ngươi có thể giúp ta điều tra vậy là đủ rồi, hơn nữa bây giờ ta cũng không có thiếu nhiều kim tệ lắm." Lâm Lôi không thích nợ người khác.
Sáng sớm hai ngày sau.
Trong phòng của Lâm Lôi, mặt đất bị phủ bởi một tầng hoàng sắc quang mang, tầng hoàng sắc quang mang này bao phủ trong phạm vi không lớn, đại khái chỉ xung quanh phạm vi khoảng trên dưới ba thước về. Chỉ cần bước vào phạm vi này một bước thì sẽ cảm thấy một cỗ trọng lực kinh người.
Địa hệ ma pháp - Trọng lực thuật.
Sau khi thực lực đạt tới thất cấp ma pháp sư, Trọng lực thuật của Lâm Lôi hiện tại so với trước đây đã mạnh hơn rất nhiều, trong điều kiện bình thường, lực hút là gấp bốn lần. Dưới tác dụng của tứ bội trọng lực, không chỉ thân thể, luôn cả mạch máu bên trong cũng phải chống đỡ trọng lực gấp bốn lần.
Bản thân Lâm Lôi cũng không sử dụng Địa hệ ma pháp lực để triệt tiêu lực hút, mà là trục tiếp dùng thân thể chịu đựng lực hút kinh người này, lúc này hắn toàn thân đảo ngược, dựa vào hai ngón tay của tay phải, không ngừng rèn luyện chỉ lực và tí lực.
"... Bảy trăm hai lăm, bảy trăm hai sáu."
"Tách, tách!" Mồ hôi từ trên trán Lâm Lôi rơi xuống mặt đất.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Da Lỗ phấn khích tiến vào bên trong nói: "À, lão tam, việc ngươi nhờ ta tìm hiểu về tình hình của chiến đao Đồ Lục, đã có tin tức." Đang nói, Da Lỗ không cẩn thận bước vào giữa khu vực trọng lực.
"Da Lỗ." Lâm Lôi hai tay chống xuống, cả người vọt lên cực nhanh, trực tiếp kéo Da Lỗ ra từ trong phạm vi trọng lực.
"Phù, phù." Da Lỗ thở mạnh, kinh ngạc nhìn Lâm Lôi: "Lão tam, ngươi lại bố trí Trọng lực thuật trong phòng? Ta mới trúng chiêu. Vừa rồi cảm giác thực là khó chịu, tim như bị ngừng đập một cách đột ngột vậy."
May là thời gian ngắn, nếu không thân thể Da Lỗ chắc chắc sẽ có chuyện.
"Được rồi, Da Lỗ lão đại, ngươi không phải vừa nhắc tới chiến đao Đồ Lục sao?" Tâm tư Lâm Lôi bỗng trở nên vội vàng, truyền thừa gia tộc chi bảo này, phụ thân mình cả đời hi vọng lớn nhất là có thể mang bảo vật truyền từ hơn năm nghìn năm trước này trở về gia tộc.
Da Lỗ thong thả gật đầu: "Phải, ta vừa nhận được tin tức, chiến đao Đồ Lục của gia tộc ngươi đang ở trong tay của một gia tộc ở Phân Lai thành, gia tộc này tên là, tên là ..." Da Lỗ cau mày, hắn không thể nhớ rõ tên của cái gia tộc đó.
"Xin chào, lão tam, Da Lỗ lão đại, Mại Á tổng quán trưởng đến". Tiếng Lôi Nặc từ ngoài cửa vang lên.