Ma pháp sư thần bí từ trên lưng Tấn Mãnh Long nhả xuống, từ độ cao hai tầng lầu vậy mà ông ta dễ dàng tiếp đất. Ma pháp sư đi tới nơi tráng hán tóc đỏ bị thiêu cháy, nắm tay vung ra, nhấc cái tử thi cháy xám lên, chỉ thấy một viên màu tím mộng ảo phát ra ánh sáng diễm lệ. Ma pháp sư thần bí lúc này mới đưa tay ra nhặt cái 'Đức Bội Lạc Ảnh Toản' ấy lên.
"Ha ha, Đức bội lạc ảnh toản, ta tìm đã 10 năm rồi. Không ngờ là một lần chỉ tình cờ đi ngang qua Ô Sơn trấn này, lại có thể đoạt được Đức bội lạc ảnh toản. Ha ha..." Tiếng cười điên cuồng của thần bí ma pháp sư vang lên "Hải Mạn Tư, ta đã có Đức bội lạc ảnh toản gắn vào pháp trượng, ta xem thử làm sao ngươi có thể đấu lại ta, ha ha...."
Trong khi đó, Hoắc Cách cùng người dân Ô Sơn trấn chỉ dám lặng lẽ đứng từ xem quan sát diễn biến, không dám làm gì gây ra tiếng động, chỉ sợ chọc giận vị ma pháp sư thần bí này.
"Ô Sơn trấn này là của ai?" Vị thần bí ma pháp sư lên tiếng hỏi.
"Ma pháp sư vĩ đại, Ô Sơn trấn này là lãnh địa của ta." Hoắc Cách tiến lên cũng kính nói.
"Ồ? Lần này Ô Sơn trấn của các ngươi tổn thất cũng không nhỏ. Đám dong binh tiểu đội kia đều đã bị ta giết chết. Trên người bọn họ cũng có không ít kim tệ. Kim tệ mặc dù bị 'Hỏa Xà Chi Vũ' nung chảy, nhưng vẫn có thể đổi lấy một chút kim tiễn, xem như là bồi thường cho Ô Sơn trấn các ngươi." Vị ma pháp sư kia tùy ý nói. Hoắc Cách thở phảo, may mắn vị ma pháp sư này không điên cuồng giết chóc.
"Ta, Hoắc Cách, đại diện cho toàn thể Ô Sơn trấn cảm tạ đại ân đức của ma pháp sư đại nhân." Hoắc Cách cung kính cúi mình hành lễ.
Ma pháp sư gật đầu, sau đó bước về phía Tấn mãnh long. Tấn mãnh long lập tức hạ thấp xuống, chân trước mở rộng ra, thần bí ma pháp sư vừa vặn đạp lên đầu gối tấn mãnh long nhún 2 bước, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó.
"Hừ ..." Tấn mãnh long gầm lên, lỗ mũi phun ra 2 làn sương trắng.
Sau đó nó chầm chậm cất bước, đám cư dân tại Ô Sơn trấn nhìn theo bóng Tấn mãnh long khổng lồ cùng ma pháp sư thần bí rời đi, cuối cùng biến mất tại cuối ngã tư của Ô Sơn trấn. Thấy thất cấp ma thú Tấn Mãnh Long rời khỏi, Hoắc Cách mới thở phảo nhẹ nhõm, rồi quay sang an bài người dân đi thu thập những kim tệ đã bị nung chảy.Trong khi mọi người đang tất bật thì Trần Tiểu Nhạn thấy Lâm Lôi rời khỏi, trở về phủ đệ. Nàng liền chạy theo vỗ vai hắn trêu đùa " Này sao thế? Không phải bị Tấn Mãnh Long dọa cho chết khiếp rồi chứ?". Hắn cười khẽ đáp "Nhạn, ngươi thấy ma pháp sư có mạnh mẽ không?"
"Cái này còn phải hỏi, ta thấy ma pháp sư còn mạnh hơn cả chiến sĩ đấy!"
"Nhạn, không biết ta có thể trở thành ma pháp sư không nhỉ?" Lâm Lôi hỏi, trong đầu lại hiên ra cảnh tượng chiến đấu vừa rồi.
"Ngươi thật là, có gì mà không được, ta cũng muốn thành ma pháp sư lợi hại đây, ha ha" Trần Tiểu Nhạn cười thoải mái, nàng đấm nhẹ lên hắn, khích lệ. Được khích lệ, gương mặt suy tư nãy giờ của Lâm Lôi cuối cùng cũng dãn ra. Trần Tiểu Nhạn nhìn thấy hắn như vậy cũng bớt lo lắng, nhưng mặt khác nàng còn một nỗi lo lớn hơn. Hôm nay gặp Tấn Mãnh Long, như vậy sự kiện kia cũng sắp xảy ra rồi!
Buổi tối, trong bữa cơm, Ba Lỗ Khắc gia tộc ba người và Trần Tiểu Nhạn đang dùng cơm,tiểu Bạch đang nằm gặm một con gà rừng lớn, tiểu Ốc Đốn nháo nhào trên bàn ăn, làm tiếng cười sảng khoái truyền ra không ngớt. Xong bữa cơm, Trần Tiểu Nhạn ôm tiểu Bạch, Lâm Lôi và Hoắc Cách ngồi đàm luận với nhau.
Trần Tiểu Nhạn lên tiếng hỏi "Hoắc Cách đại nhân, theo người thì chiến sĩ mà ma pháp sư ai lợi hại hơn?" Bên cạnh Lâm Lôi cũng tò mò muốn biết. Hoắc Cách nhìn hai đứa trẻ, lắc đầu cười " Tiểu Nhạn, ma pháp và chiến sĩ mỗi người có một thế mạnh riêng. Nếu so đơn thuần về thực lực, so sánh ma pháp sư và chiến sĩ cùng cấp bậc thì hẳn là ma pháp sư mạnh hơn một bậc, trên hết địa vị của ma pháp sư cũng cao hơn chiến sĩ nhiều."
"Thực lực cùng cấp vì sao địa vị lại khác xa như vậy?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Ta nghĩ là do sức phá hoại của họ lớn." Trần Tiểu Nhạn đáp.
"Sức phá hoại?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn nàng.
"Ngươi nghĩ mà xem, một chiến sĩ, khi chiến đấu có thể giết được trăm địch nhân, 1000 địch nhân, nhưng nếu như là ma pháp sư, như cái vị ma pháp sư thần bí kia, có thể tùy tiện hủy diệt cả một tòa thành." Tiểu Nhạn giảng giải.
"Lý luận của Tiểu Nhạn không sai." Hoắc Cách gật đầu, đứa trẻ này thực thông minh.
Lâm Lôi gật gật cái đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trên Ngọc Lan đại lục, chủ đề "Chiến tranh" là chủ đề chính, từ đó có thể hiểu được địa vị và tầm quan trọng của ma pháp sư.
"Vậy Tiểu Nhạn, con có biết vì sao ma pháp sư và chiến sĩ càng lợi hại thì càng sống lâu không?" Hoắc Cách cười hỏi. Trần Tiểu Nhạn ngờ nghệch lắc đầu.
"Ha ha, đầu tiên ta muốn giảng cho con, trong thiên địa có hỏa thuộc tính, thủy thuộc tính, phong thuộc tính, địa thuộc tính, lôi thuộc tính, quang minh thuộc tính, hắc ám thuộc tính là các đại thuộc tính nguyên tố. Vô luận là ma pháp sư hay chiến sĩ, đều hấp thu các nguyên tố trong thiên địa để tu luyện, cũng chính bởi nguyên nhân này mà bất kể là ma pháp hay đấu khí, đều ẩn chứa những thuộc tính khác nhau. Con nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện ra trong 4 gã nam chiến sĩ của dong binh tiểu đội vừa rồi, đấu khí của tráng hán tóc đỏ cầm đầu chính là hỏa thuộc tính đấu khí, còn đấu khí của 3 người kia thì có phong thuộc tính đấu khí, cũng như thủy thuộc tính đấu khí ... đấu khí phân thành thuộc tính, ma pháp cũng như vậy. Ma pháp sư, chiến sĩ lợi hại sở dĩ sống tương đối lâu là bởi vì ma pháp sư hấp thu các nguyên tố trong thiên địa nhập vào trong cơ thể, trong khi tinh thuần luyện hóa thành 'Ma pháp lực' thì các nguyên tố này lưu động trong thân thể, được cơ bắp, xương cốt hấp thu, khiến cho thể chất của ma pháp sư càng ngày càng hoàn thiện. Thể chất càng khang kiện, đương nhiên sống càng thọ. Cũng tương tự như vậy - chiến sĩ tu luyện đấu khí cũng là hấp thu các nguyên tố trong thiên địa, qua cơ thể tinh thuần luyện hóa thành 'Đấu khí'. Nguyên tố lưu chuyển trong cơ thể cũng giống như việc cải thiện thể chất. Chiến sĩ càng lợi hại thì thể chất càng tốt, tự nhiên sống càng lâu." Ông cười giảng giải. Bên cạnh Trần Tiểu Nhạn và Lâm Lôi không ngừng gật đầu lia lịa.
"Bên cạnh đó, ma pháp sư lợi hại còn có một biện pháp hơn người, đó là thu phục ma thú."
Lâm Lôi mắt sáng lên, hắn cũng muốn có một ma thú mạnh mẽ như Tấn Mãnh Long.
"Cường đại ma thú bảo vệ cho ma pháp sư, khiến cho không kẻ nào tới gần hắn được. Như vậy, ma pháp sư có thể thi triển ra ma pháp lợi hại, trực tiếp giết chết đối phương." Hoắc Cách mỉm cười nói.
Lâm Lôi lập tức vội vàng hỏi: "Phụ thân, làm thế nào mới có thể thu phục được một ma thú?"
"Muốn thu phục được một ma thú, cần phải hội đủ 2 điều kiện: Thứ nhất là khiến cho ma thú cam tâm tình nguyện phục vụ con, thứ 2 là phải bố trí một linh hồn khế ước ma pháp trận, khiến cho ma thú trở thành nô dịch cho mình."
"Điều kiện thứ nhất rất khó, muốn cho ma thú cam tâm tình nguyện phục vụ, e rằng trước tiên phải đánh bại được nó thì mới khiến cho nó cam tâm tình nguyện. Tỷ như con muốn thu phục Tấn mãnh long thì trước hết cần phải đánh bại được nó thì mới được." Nghe phụ thân nói, Lâm Lôi im thin thít không nói gì. Trần Tiểu Nhạn cười chế nhạo "Lâm Lôi, ta đoán chắc ngươi đang mơ tưởng thu phục Tấn Mãnh Long, ha ha."
"Kệ ta." Lâm Lôi càu nhàu.
"Điều kiện thứ 2, bố trí linh hồn khế ước ma pháp trận vô cùng phiền toái, tối thiểu phải đạt tới thất cấp ma pháp sư thì mới có đủ thực lực để bố trí." Hoắc Cách trịnh trọng tuyên bố. Lâm Lôi ngẩn ra " Vậy chẳng lẽ nhất định phải là thất cấp ma pháp sư hoặc cao hơn mới có ma thú sao?"
"Không nhất định. Nếu con có đủ kim tiễn thì có thể mua được 'Linh Hồn Khế Ước' quyển trục. Đến lúc đó chỉ cần xé ra một chút là có thể trực tiếp hình thành 'Linh Hồn Khế Ước Ma Pháp Trận' rồi. Chỉ có điều 'Linh Hồn Ma Pháp' quyển trục rất quý." Hoắc Cách cười thầm.
"Rất quý?" Lâm Lôi hỏi dồn.
"Ta trước đây từng nghe nói phải 1 vạn kim tệ thì mới mua được quyển trục, nhưng lại là không có giá tột cùng." Lời Hoắc Cách nói khiến Lâm Lôi trong lòng chỉ còn biết cười khổ.
"Lâm Lôi, ngươi yên tâm, ta tin tưởng ngươi sau này sẽ trở thành thất cấp ma pháp sư, thậm chí hơn thế." Trần Tiểu Nhạn vỗ vai hắn an ủi, trong lòng thầm bổ sung thêm 1 phương pháp thu phục ma thú khác, đó là Bình Đẳng Khế Ước, nhưng đây không phải khế ước do con người lập ra, mà là do ma thú tự nguyện lập, bất quá nàng không thể nói ra, vì cái khế ước này cho đến bây giờ cũng không còn ai biết.
~~~ Hiu hiu, vắng tanh, cầu cmt khích lệ và cmt góp ý a ~~~