Buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn ăn trong phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc, Trần Tiểu Nhạn ngạc nhiên khi phát hiện ra sắc mặt rạng rỡ của Hoắc Cách, tinh thần và diện mạo đã trở nên khác hẳn.
Bỏ dao và dĩa trong tay xuống, Hoắc Cách mỉm cười nhìn nàng: "Tiểu Nhạn, lần này hãy ở lại nhà một thời gian nhé, cha cũng lâu lắm rồi không được gặp con, phụ tử chúng ta phải sum họp thực vui vẻ mới được."
Cha muốn mình ở nhà một thời gian ư?
Tiểu Nhạn có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng, Hoắc Cách là một người cha vô cùng nghiêm khắc, ít khi nói những câu như thế. Bất quá nàng cũng không ngại, nàng cũng không có kế hoạch gì cho những ngày sắp tới, ở nhà bồi cha nuôi cũng là một ý hay.
"Vâng, thưa cha." Nàng cao hứng gật đầu trả lời.
Hoắc Cách cũng vui vẻ gật gật đầu, chỉ là trong ánh mắt của Hoắc Cách dường như có điều gì đó.
Tiểu Nhạn ở lại Ô Sơn trấn mười mấy ngày, thậm chí tới lúc khai giảng của Ân Tư Đặc học viện rồi mà cũng không vội vàng quay trở lại. Nhưng Hoắc Cách cũng không hề giục nàng quay trở lại học viện.
Trên núi Ô sơn ở phía đông của Ô Sơn trấn, nước suối chảy róc rách, Tiểu Nhạn đang xếp bằng yên lặng Minh tường luyện hóa ma pháp lực.
Hỏa hệ nguyên tố, Địa hệ nguyên tố và Phong hệ nguyên tố từ khắp mọi nơi trên người nàng thấm sâu vào bên trong cơ thể, toàn bộ gân cốt, cơ nhục, kinh mạch trong cơ thể tự nhiên đều hấp thu nguyên tố để cải thiện thể chất, Hỏa hệ, Địa hệ, Phong hệ nguyên tố này sau khi bị hấp thu một phần nhỏ, tuyệt đại đa số đều bị luyện hóa rồi cuối cùng lưu nhập vào vị trí đan điền trong ngực.
Trăm sông đổ về biển, nguyên tố chạy khắp mọi kinh mạch trong toàn thân rồi cuối cùng tập hợp về đây.
Tiểu Nhạn đả tọa như vậy tới nửa ngày, lúc nàng mở mắt ra, mặt trời đã xuống núi rồi.
"Cũng đã đến lúc trở lại học viện rồi." nàng đứng dậy hít một hơi dài. Từ lúc nàng đưa lượng tài phú kinh người đó cho Hoắc Cách, thái độ của Hoắc Cách đối với nàng trở nên vô cùng tốt, nàng biết Hoắc Cách không phải kẻ ham tiền, mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không rõ ràng là kỳ quái ở chỗ nào.
Bước vào phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, nàng đưa mắt nhìn về phía Hoắc Cách đang ngồi đọc thư tịch nói "Cha, trời cũng đã tối lắm rồi, thư tịch hay là để ngày mai hãy tiếp tục xem đi."
"A, con đã quay về rồi." Hoắc Cách mỉm cười gập thư tịch lại nói: "Con nói cũng có lý, ta ngày mai sẽ tiếp tục xem. Tiểu Nhạn, con ở ngoài tu luyện lâu như vậy chắc cũng đã khát rồi." Hoắc Cách với lấy cái ấm trên trà kỷ bên cạnh rót nước ra một cái chén, "Nào, nhấp thử chút đi, nước này nhiệt độ vừa đủ, không nóng, không lạnh."
"Cảm ơn cha." Trong lòng Tiểu Nhạn thấy thực ấm áp.
Mười mấy ngày nay Hoắc Cách luôn đối đãi với nàng như vậy, quá tốt.
Uống trà xong, Tiểu Nhạn nói "Cha, con ở nhà cũng đã một thời gian rồi, con tính chuẩn bị ngày mai quay lại học viên."
"Ngày mai?" Hoắc Cách hơi chấn động, nhưng sau đó gật đầu nói, "Vậy cũng tốt, con cũng nên sớm quay lại học viện."
"Vâng." Nàng đáp lời, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Cách có chút không tốt lắm, nàng bèn cười "Cha, có lẽ mấy ngày nữa Lâm Lôi hắn sẽ trở về. Cho dù con không ở đây cũng có Lâm Lôi hắn bồi cha"
"Được được, các con về thăm, ta rất cao hứng. Tiểu Nhạn, cho dù con không phải con ruột của ta, nhưng ta vẫn luôn coi con như con đẻ. Con mạnh mẽ, ta rất tự hào, nếu như có thể, ta muốn được nhìn thấy con phát dương quang đại, đem Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta trở là gia tộc mạnh nhất Ngọc Lan đại lục." Ông trịnh trọng nhìn nàng.
"Cha yên tâm, con và Lâm Lôi nhất định sẽ đoạt lại truyền thừa chi bảo và gây dựng lại gia tộc" Tiểu Nhạn vô cùng tự tin nói. Chuyện đùa, chỉ cần nàng đạt thất cấp, các đại thế lực sẽ tranh nhau thu nhận nàng, địa vị nhanh chóng nâng lên, việc đoạt lại chiến đao Đồ Lục sẽ trở nên dễ dàng hơn.
"Tốt tốt tốt" Hoắc Cách gật đầu, liên tục nói tốt.
Ngày hôm sau, Tiểu Nhạn rời khỏi Ô Sơn Trấn, lúc rời đi, nàng nhìn Hoắc Cách vẫn là nụ cười đó, nhưng có phần tang thương hơn. Ảo giác chăng? Trần Tiểu Nhạn trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Có lẽ là ảo giác thôi... Nàng mang theo nghi hoặc trở lại Ân Tư Đặc học viện.
***
Tại Ân Tư Đặc học viện.
"Địch Lỵ Á, muội lại đang ngẩn người nhớ tên tiểu tử kia sao? " Địch Khắc Tây thấy muội muội mình không chú tâm vào cuộc nói chuyện thì không khỏi thở dài. Sau khi Tiểu Nhạn rời khỏi, hắn thường xuyên thấy Địch Lỵ Á thất thần, nhìn về một hướng.
"Ca, không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi" Địch Lỵ Á miễn cưỡng cười một cái.
"Haizz, muội luôn là như vậy, cố tỏ ra kiên cường để ta cùng phụ mẫu an lòng. Bất quá, nếu muội nhớ hắn như vậy, sao không đi tìm hắn nói chuyện?" Địch Khắc Tây tỏ vẻ bất bình.
"Huynh ấy...Ca, có lẽ trong lòng huynh ấy không có ta" Địch Lỵ Á rầu rĩ nói những điều mà bấy lâu nàng vẫn luôn giữ trong lòng. Ngày hôm đó, ý tứ của Tiểu Nhạn rất rõ ràng, là từ chối nàng, muốn đẩy nàng về phía Lâm Lôi. Cứ nghĩ đến gương mặt thờ ơ, lạnh lùng đó, trong lòng nàng lại nhói lên từng hồi, khóe mắt lại hơi đỏ lên.
"Sao có thể? Ta vẫn thường thấy hắn lén lút nhìn muội, hắn cũng thường tìm ta hỏi thăm về muội. Ta là thấy hắn cũng quan tâm muội. Có thể là hai người có chút hiểu lầm đi?" Địch Khắc Tây khó hiểu nói, lần trước Tiểu Nhạn tìm hắn, rõ ràng là một bộ dạng lấm la lấm lét, hỏi tình hình Địch Lỵ Á có tốt không, lúc đó hắn còn đang tức giận vì cái tên đần độn này làm muội muội hắn khóc nên đã không kiêng nể gì mà đuổi đi.
"Ca, điều huynh nói là thật chứ?" Địch Lỵ Á như được rót thêm sinh lực, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng, còn đâu dáng vẻ sầu muộn khi nãy "Huynh nói cũng phải, Tiểu Nhạn huynh ấy hẳn là không phải không để ý tới ta, huynh ấy hẳn là có nỗi khổ riêng, ngày hôm đó, huynh ấy còn...còn..." 'Điêu khắc lại hình dánh của ta' nghĩ đến lúc đó, khóe môi Địch Lỵ Á không khỏi cười rộ lên, xinh đẹp như một đóa hoa vươn mình trong ánh nắng.
Nhìn sắc mặc của muội muội biến hóa đến chóng mặt, Địch Khắc Tây không khỏi than thở. Tình yêu, có thể khiến người ta héo úa, cũng có thể khiến người ta sinh lực tràn đầy.
***
Tiểu Nhạn trở về Ân Tư Đặc học viện, nàng không trở lại ký túc xá ngay mà lại đi ra phía sau núi, thất thần nhìn tác phẩm của mình.
Địch Lỵ Á, ngày đó ta làm tổn thương nàng như vậy, có phải chăng là quá ngu ngốc không? Nhưng ta có thể làm gì được đây, nếu thân phận của ta lộ ra ánh sáng, có phải nàng sẽ càng chán ghét ta hơn?
Trần Tiểu Nhạn cứ như vậy đứng nhìn ngây ngốc, cho tới khi trời tối hẳn, trăng đã lên cao, nhưng nàng vẫn cứ như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, không nhúc nhích. Tiểu Bạch thấy Tiểu Nhạn không có ý định rời khỏi, cũng nằm phục ở đó, bảo hộ cho nàng.
***
"Uy này, nghe nói một trong tam đại thiên tài của học viện chúng ta, Lâm Lôi đã trở về"
"Quả đúng là biến thái, hắn ta cũng một mình đi vào ma thú sơn mạch hai tháng và trở ra an toàn không sứt sẹo"
Một đám thiếu niên rỗi việc lại đang ngồi bàn tán cùng với nhau. Lâm Lôi đã trở về, cái này Tiểu Nhạn biết, cứ nhìn Tiểu Bạch mấy nay bỏ mặc nàng chạy đâu mất dạng là nàng biết rồi.
Lâm Lôi trở về, nàng phát hiện hắn dường như có chút thay đổi. Ngoài khí thế lăng lệ ra, dường như còn một chút gì đó mơ màng, ngồi tu luyện nhưng gương mặt hắn thường kéo lên một nụ cười hạnh phúc. Rốt cuộc Tiểu Nhạn không nhịn được mà tò mò hỏi
"Lâm Lôi, ngươi gần đây có chuyện gì vui hả?"
Không đợi Lâm Lôi trả lời, Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã bay ra cười khà khà "Tiểu Nhạn, ngươi biết không, tiểu tử Lâm Lôi này động xuân tâm. Cô nương đó tên gì nhỉ? À, đúng rồi. Là Ngải Lệ Tư!"
"Đức Lâm gia gia" Lâm Lôi cuống quít kêu lên.
Ngải Lệ Tư? Hình như đó là người yêu đầu tiên của Lâm Lôi, sau đó lại bị một tên công tử nhà giàu cướp đoạt đi mất.
"Hừm, đừng nghĩ bắt nạt huynh đệ ta dễ. Ngải Lệ Tư này, tên công tử quí tộc kia đừng nghĩ sẽ đoạt được!" Trong lòng Tiểu Nhạn thầm quyết định. Nàng đã không thể có hạnh phúc thì quyết cũng sẽ không thể để huynh đệ mình phải đau khổ.
"À đúng rồi, Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á có nói với ta, ngày mai muội ấy muốn hẹn ngươi đi Phân Lai Thành" Lâm Lôi chợt thông báo khiến Tiểu Nhạn ngẩn ra. Thấy đối phương không phản ứng, Lâm Lôi lại tiếp "Ta thấy ngươi nên nắm bắt cơ hội này đi thôi, nhìn xem chỗ sau núi ngươi tập luyện, nhìn đâu đâu cũng là Địch Lỵ Á, ta thấy ngươi cũng sắp nhớ muội ấy tới phát điên rồi"
Tiểu Nhạn hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất, như thể trên đó có gì thú vị lắm.
"Ta biết ngươi e ngại thân phận của mình. Nhưng, huynh đệ, ngươi phải tự tin lên chứ, cái khí thế mỗi lần đánh thắng áp đảo ta đâu rồi? Biết đâu, Địch Lỵ Á lại tiếp nhận ngươi thì sao" Lâm Lôi cổ vũ khích lệ, nhưng Tiểu Nhạn vẫn không phản ứng. Cần một liều thuốc mạnh hơn chăng?
"Tiểu Nhạn, ta nghe Địch Khắc Tây nói, phụ mẫu Địch Lỵ Á đang định gả muội ấy cho một tên hầu tước nào đó làm thiếp. Ngươi cam lòng nhìn muội ấy chịu ủy khuất làm thiếp cho người khác sao?" Lâm Lôi sắc mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
Tiểu Nhạn thân mình hơi run lên. Bắt Địch Lỵ Á gả cho tên hầu tước nào đó làm thiếp? Nếu để Địch Lỵ Á đi theo Lâm Lôi, nàng còn có thể tin tưởng an tâm giao nàng ấy cho hắn. Nhưng nếu Lâm Lôi không yêu Địch Lỵ Á, vậy chẳng phải chính tay nàng đã đẩy Địch Lỵ Á vào hoàn cảnh khuất nhục, phải cúi đầu làm thiếp thất hay sao? Không được! Địch Lỵ Á xinh đẹp, Địch Lỵ Á cao quý, sao có thể cho kẻ khác chà đạp? Lâm Lôi nói đúng, nếu nàng không thử, sao biết không có kết quả, cho dù thất bại, nàng vẫn có thể ở phía sau bảo hộ nàng ấy, không phải sao? Tiểu Nhạn ơi là Tiểu Nhạn, ngươi tu luyện nhiều quá hóa lú lẫn rồi sao?
Dường như đã suy nghĩ thông suốt, nàng ngẩn lên kiên nghị nhìn Lâm Lôi "Cám ơn ngươi, ta nhất định không lùi bước nữa" Nói rồi nàng đứng lên, phủi phủi quần áo.
"Ngươi định đi đâu?" Lâm Lôi lo lắng hỏi, tên này không phải suy nghĩ hỏng đầu rồi chứ?
"Đi mua lễ vật tạ lỗi" Tiểu Nhạn tỏ vẻ thần bí, nháy mắt cười.
~~~ lại lạnh rồi, huhu :'( Chương này cảm giác không tự tin lắm :( Mọi người đọc và cho nhận xét a ~~~