Cuối tuần, tiểu nha đầu được Tô Âm đón đi từ sớm, hai người luôn đều đặn trình diễn vở kịch mẹ con tình thâm mỗi tuần một lần, thậm chí còn nhập diễn quá sâu, Lâm Dực đã sớm thấy nhưng không thể nói gì hơn, cũng vui vẻ vì mình được một ngày thanh nhàn.
Nhìn nhìn thời gian, thấy đã không còn sớm, đem đồ đạc đi viếng mộ chuẩn bị đầy đủ hết, Lâm Dực cùng Nam đại ca đi ra ngoài, lên xe, thẳng đến nghĩa trang.
Mẹ Lâm Dực đã qua đời vì bạo bệnh vào năm Lâm Dực vừa mới lên cao trung (cấp 3), tính ra tới nay cũng đã gần tầm mười năm, Nam đại ca vẫn cứ đơn bóng một mình như thế. Vốn Lâm Dực còn luôn nói gần nói xa, ám chỉ với đối phương mình không còn là một thằng ranh con nữa, tình yêu xế bóng cái gì đó y cũng đều có thể tiếp nhận được. Nhưng mỗi lần như thế, Nam đại ca chỉ im ắng liếc y một cái, không nói tìm, cũng không nói không tìm. Dần dà, cho đến hiện tại Lâm Dực cũng đã nói hết nước hết miếng với đối phương rồi, một đằng lại sợ chuốc họa vào thân, nên y cũng không có lại không biết xấu hổ đề cập đến mấy chuyện này nữa.
Hơn thế, cái tên Lâm Dực này, tối đa cũng được tính là một người đàn ông đường đường chính chính đấy chứ. Nói theo ý tốt thì y đúng là một người vừa có tâm tư vừa trầm ổn, nhưng nói về mặt kém thì y đích xác chính là loại vừa nhát gan vừa nhu nhược, chính vì thế mà y chưa từng có lần nào đủ can đảm để nói với Nam đại ca chuyện mình là gay cả, thật ra là y sợ Nam đại ca thương tâm mà thôi. Cho nên từ sau khi ly hôn, y đều tận lực tránh né cái đề tài gây dựng lại mái ấm gia đình này, cũng may, Nam đại ca vẫn chưa từng nhúng tay vào chuyện của y.
Trên đường, lơ đãng quét mắt nhìn qua kính xe, lông mày của Lâm Dực nhảy lên một cái, phát hiện Nam đại ca đang phóng mắt ra phía ngoài nhìn quang, cũng không biết đang tìm cái gì.
“Dừng xe!”
Còn chưa kịp mở mồm hỏi lại, chợt nghe mệnh lệnh đột nhiên vang lên từ miệng Nam đại ca, Lâm Dực đã giật mình một cái, không hiểu sao sống lưng lại đột nhiên nổi lên một cơn ớn lạnh, tranh thủ thời gian đạp phanh dừng xe.
Đem xe đỗ tại ven đường, Lâm Dực lập tức quay đầu: “Cha làm sao vậy?”
Nam đại ca cũng không trả lời y, thập phần trấn định đi xuống xe, vòng tới trước cửa sổ nơi y ngồi, gõ gõ cửa, đưa tay ra hiệu cho y ra ngoài.
Lâm Dực vội vàng xuống xe, vẻ mặt nghi hoặc: “Bộ quên mua gì rồi à?”
Kết quả thật ngoài ý định của y, Nam đại ca vậy mà trực tiếp ngồi vào ghế lái, hạ cửa xe xuống, mắt nhìn phía trước: “Chổ mẹ ngươi cha có thể tự đi, vừa vặn còn đang rãnh rỗi, cha đã thay con hẹn gặp một nữ giáo viên cấp 3, họ Phương, người không tệ, rất nhã nhặn, đang ở nhà hàng sau lưng chờ con, vào cửa tay trái chỗ ngồi thứ hai gần cửa sổ, mau đi gặp đi!”
“…” Lâm Dực trợn tròn tròng mắt nhìn một bên mặt vô cùng bá đạo của Nam đại ca, hết nửa ngày, mới kinh hô ra tiếng, “HẢ?”
Nam đại ca đang bận cúi đầu vặn chìa khóa khởi động xe, mí mắt cũng chẳng thèm nâng: “Đã ly hôn rồi, yêu cầu cũng đừng quá khắt khe.”
Nói xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lâm Dực đang nghẹn họng nhìn trân trối phía dưới, ông giẫm mạnh chân ga nghênh ngang rời đi, động tác lái xe liên tục dứt khoát, ngó thế nào cũng thấy vô cùng ‘bảnh’.
“…”
Lâm Dực đứng đực tại nguyên chỗ, xoắn lông mày, không hề nhúc nhích mà cứ thế xoắn quẩy đến hơn ba phút có thừa, vặn mày xong lại tới nhíu mắt, xem như rốt cục suy nghĩ cẩn thận rồi, y mới ngộ ra, thật không ngờ Nam đại ca đã sớm tính toán chuyện đi xem mắt cho mình rồi á!
××, xem mắt!
Bờ môi khẽ nhếch, Lâm Dực nên sớm đoán được, cái gọi là cùng đi viếng mộ của mẹ, tất cả đều là lừa người, Nam đại ca là ai? Là vua của một cõi, ông làm sao có thể để một vật cản trở lớn như y chung quanh, chen ngang cuộc trò chuyện với người vợ quá cố của mình chứ!?
Nhiều lần nắm chặt song quyền rồi lại thả ra, cuối cùng, Lâm Dực thở dài một hơi, quay người, điều chỉnh tốt tâm tính, trưng sắc mặt cũng coi như bình thản, tiến vào nhà hàng.
Có lẽ Nam đại ca cũng không dễ dàng gì, đây cũng được tính là lần đầu tiên ông không hề nể mặt mình mà an bài việc xem mắt, không chừng cũng đã khoác loác khoe khoang với người ta một phen, aiii, y dù sao cũng không thể ném mặt mũi của Nam đại ca đi được.
Nghĩ như vậy, Lâm Dực vào cửa, hướng bên tay trái nhìn sang.
Á dù, phải nói, người trước mặt này quả là không sai biệt lắm với mô tả của Nam đại ca, một cô gái đoan trang đang ngồi ở đó, bộ dáng ước chừng mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, cái trán trơn bóng, không có để mái, tóc dài tùy ý quấn thành một búi to, khung kính mắt toàn bộ đều là màu đen, thoạt nhìn vừa đoan trang vừa nhã nhặn, lại thập phần đáng tin cậy.
Lâm Dực nhịn không được lẩm bẩm trong lòng, điều kiện ngoại hình cũng coi như không tệ, vừa mới nghe khẩu khí của Nam đại ca, y còn tưởng đối phương là một nhân vật kinh khủng đến thế nào cơ đấy.
Trong nhà hàng đang chơi một bản nhạc chậm thư giãn, Lâm Dực một bên hướng mục tiêu tới gần, một bên vô ý thức liếc liếc về nửa vòng sân khấu cách phía sau đối phương một khoảng không xa, một chiếc piano đen nhánh đang đặt ở trên đó, không hề nghi ngờ, âm nhạc trong quán chắc hẳn là được truyền ra từ nơi này, mà phía trước piano lại có một người đàn ông mặc âu phục đen đang ngồi ngay ngắn chơi đàn, thân hình thẳng tắp, đối phương đưa lưng về phía quan khách yên tĩnh gợi lên từng nốt nhạc.
Thu hồi ánh mắt, Lâm Dực ngừng bước, đối diện với cô gái trước mặt, khẽ gật đầu: “Xin chào, Phương tiểu thư đúng không?”
Cô gái chậm rãi nâng mặt lên: “Lâm tiên sinh?”
Và như thế, hai người xem như đã có một màn ra mắt khá thành công với đối phương, Lâm Dực cũng không quá câu nệ, thoải mái ngồi xuống, sau khi xác định người nọ không có kiêng ăn thứ gì, y liền gọi nhân viên phục vụ tới, chọn vài món tây đơn giản.
Việc xem mắt đó hả, đại khái cũng chí có mấy bước na ná nhau mà thôi, hơn nữa lại nói tiếp, Lâm Dực cùng Tô Âm kỳ thật cũng là do người khác giới thiệu, chỉ có điều ngay lúc đó Lâm Dực còn quá non nớt cũng quá ích kỷ, cứ cho rằng nếu mình kết hôn thì mọi thứ sẽ thuận lợi hơn, thậm chí y còn ngốc × hề hề, mơ ước mình sau khi có gia đình rồi có thể thu liễm được tính hướng, một lần nữa quay trở về làm người. Kết quả thật đáng đời cho Lâm Dực, mọi thứ đều hoàn toàn ngược lại với những dự định lúc ban đầu của y, có một số việc quả nhiên càng ép bức càng khó khống chế, lừa được chính mình không nói, còn lừa được cả một đoạn tuổi trẻ quý báu của Tô Âm.
Cho nên lần này, Lâm Dực tuyệt sẽ không tái phạm cùng một sai lầm như trước đây.
Hai người câu được câu không trò chuyện, mỗi lần đối phương mở miệng, Lâm Dực đều giả bộ như rất chân thành, có thể bạn muốn hỏi y và đối phương đến tột cùng đã nói những gì, thật tình là, y cũng không hiểu nổi bọn họ đang nói cái khỉ mốc gì nữa.
Cuối cùng khi hai người họ đã ăn không ít pizza vào bụng, thì nhân viên phục vụ lại đưa tới hai phần kem mà quán tặng kèm.
Phương tiểu thư ngược lại không tỏ rõ cảm xúc gì, chỉ nói một tiếng cảm ơn, rồi tùy tiện cầm một phần kem về chổ mình.
Mà vẻ mặt Lâm Dực kỳ thật cũng không nhìn ra được biến hóa nào quá lớn, nhưng thật ra trong đáy lòng y, tên này đích thật là đang vui đến mở cờ trong bụng, sướng đến nổi không thể sướng hơn được nữa, ngay cả cái vòng kính mắt của y cũng đang léo lóe rá ánh hào quang hạnh phúc đấy.
Lời này thiệt tình không phải khoa trương, người nào thân quen Lâm Dực đều biết y mỗi lần trông thấy kem là sẽ trưng ra một bộ đức hạnh gì, dùng từ mà Tần An hay nói chính là, cái kiểu giống như con chó hoang đã bị đói bụng hơn mười ngày nửa tháng lại bất ngờ trông thấy một đống cứt chó mập mạp tươi sốt vậy, không hề có ranh giới cuối cùng, cũng đánh mất luôn khí khái vốn có của thằng đàn ông.
Nhưng mà điều không thể tưởng tượng được chính là lúc Lâm Dực viêm ruột thừa giải phẫu ấy, thậm chí khi vết thương chưa liền lại được một tuần, y đã trốn vào buồng vệ sinh vụng trộm ăn kem. Lúc ấy Tô Âm cũng mang thai được năm sáu tháng, khi cô đang dọn rác thì trông thấy một túi nhựa như ẩn như hiện ở dưới đáy thùng, thấy bên trong toàn là bao đựng kem các loại, cô lập tức ưỡn cái bụng đã phình to một vòng của mình vọt tới phòng ngủ của Lâm Dực, cầm cái cán cây lau nhà trực tiếp chỉ thẳng vào mũi y: “Anh còn dám ăn vụng kem thì vợ chồng chúng ta coi như mỗi người một ngã!”
Chuyện này cũng đã qua rất nhiều năm, nhưng mỗi lần Lâm Dực nhớ lại đều không nhịn được tiếc hận một phen, y chỉ tiếc lúc ấy tiểu nha đầu còn chưa ra đời, bằng không y chắc chắn sẽ vu cáo hãm hại nhóc con một phen, đây hoàn toàn là sự thật, y đã nói là sẽ làm được.
Cẩn thận từng li từng tí di chuyển phần kem của mình qua, khóe miệng Lâm Dực nhắm ngay mấy trái anh đào trang trí bên trên rút ngay hai phát, rồi giương mắt mỉm cười nhìn đối phương, sau đó không chút do dự mà cằm cái ly lên cạp một ngụm thật lớn.
Và thế là, Lâm tiên sinh, ngươi gần đây luôn coi trọng hình tượng của mình trước mặt mọi người, kể từ sau khi ly hôn rồi bị Tô Âm cho một phát giày cao gót KO ngay tại chổ, lại một lần nữa, ở trước mặt bàn dân thiên hạ hung hăng mà trưng ra một màn kinh hãi thế tục——chính xác là y đang nhè nhè đầu lưỡi, dính đầy kem bên trên của mình ra.
Viên kem đang bốc lên khí lạnh, được chỉnh sữa thành một khối đều đều, cứ thế lao thẳng tới mặt của Lâm Dực.
Dù là biểu hiện của y trông rất bình tĩnh, nhưng Lâm Dực lúc này đã sắp rớt nước mắt tới nơi rồi, y chỉ có thể kìm nén tâm tình kích động, vừa dùng lực vừa kéo miếng kém xuống họng.
×, thực cmn mát mẻ.
Sau đó, sự tình càng thêm mát mẻ lại tiếp tục xảy ra.
Khẽ đẩy đẩy gọng kính, Lâm Dực đang định hé mồm toát ra một khuôn mặt tươi cười trấn an Phương tiểu thư đang trợn mắt há hốc mồm, kết quả vừa ngẫng đầu, liền bất ngờ đối diện với ánh mắt trêu chọc của người nào đó sau lưng Phương tiểu thư.
… Ôn Kỳ!
Mí mắt của Lâm Dực trực tiếp giật mạnh một cái, sau khi cùng đối phương đối mặt vài giây đồng hồ, y cũng coi như phản ứng nhanh nhẹn, giả bộ trấn định mà cong cong khóe miệng, mỉm cười gật đầu một cái.
Thật khéo là Ôn Kỳ đang chậm rãi đi xuống từ nữa vòng sân khấu bên kia, Lâm Dực không khỏi tắc luỡi, thì ra người vừa mới đàn ra mấy bản nhạc tình cảm như vậy bên chiếc Piano kia lại là Ôn Kỳ, y vậy mà không hề nhận ra, còn cmn có tâm tư cùng với đại boss kem lạnh này bốc lên hai mắt lục quang nữa chứ!
Đúng là, đáng đời cho mình mà!
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực đem ánh mắt lần nữa chuyển hướng sang Phương tiểu thư ở đối diện: “Chuyện này, thật ngại quá, tôi vừa trông thấy một người bạn, tôi qua đó nói với anh ấy vài câu rồi sẽ trở lại ngay.”
Sau đó, Lâm Dực lập tức đứng thẳng dậy, đi nhanh qua chổ của Ôn Kỳ.
Điện thoại trong túi áo, lại đúng lúc này vang lên.
Y một bên vừa đi về phía Ôn Kỳ, một bên vừa đè thấp tiếng nói nghe điện thoại, một giọng nữ quen thuộc lập tức truyền tới, Lâm Dực khiêu mi, là Tô Âm.
“Tới nghĩa trang rồi hả?” Đối phương hỏi.
Hơi có chút thoáng do dự vài giây, cũng may Lâm Dực còn biết ngại ngùng mà không nói ra chuyện bị Nam đại ca đạp ra khỏi xe bắt đi xem mắt, chỉ thấy hắn ta ừ một tiếng, rồi hỏi ngược lại: “Cô có việc muốn nói à?”
“Ờ, mấy hôm trước anh chẳng phải có nói đến người bạn bị xã hội đen uy hiếp gọi là Ôn Kỳ gì đó à, anh còn nhờ vã ông xã tôi đi thăm đò chuyện đó đúng không?”
Lâm Dực ngừng bước, nhìn nhìn Ôn Kỳ cách mình vài bước, có chút chần chờ: “… Đúng.”
“Ông xã tôi muốn tôi chuyển lời cho anh, nếu như người đó không phải là bạn bè vô cùng thân thiết, thì tốt nhất anh nên tận lực giữ khoảng cách với hắn ta đi, hắn không phải là người anh có thể chọc vào đâu.”
“…là ý gì?”
“Lâm Dực,” Tô Âm lại đột nhiên nghiêm túc lên, “Anh…không phải thích hắn ta rồi chứ?”