Chạng vạng tối, Lâm Dực nằm ở trên giường, trong ngực ôm bé con yên tĩnh một cách lạ thường, như có điều suy nghĩ.
Cúi đầu xuống, Lâm Dực đột nhiên hỏi con gái: “Con rất thích Ôn thúc thúc sao?”
Bé con đang chuyên tâm cầm điện thoại của Lâm Dực chơi trò tiêu diệt những vì sao, nghe thấy lời Lâm Dực nói…, mới đầu là trừng lớn mắt, tiếp theo là làm dáng như đang suy nghĩ, cuối cùng mới lớn tiếng trả lời: “Thích lắm!”
Lâm Dực nghe xong vui vẻ, vừa muốn mở miệng, không nghĩ tới bé con ngay sau đó lại ném tới một câu: “Lúc con lớn lên con muốn gả cho hắn!”
“…” (^゜)
Mí mắt Lâm Dực giật thình thịch, sau nửa ngày, y lại lấy tay chọt chọt khuôn mặt mủm mỉm của bé con thổi thổi khí: “Nhóc con mê trai.”
Cô bé liền chiêm chiếp cười khanh khách vui vẻ, thật ra bé cũng không biết lời của Lâm Dực nói là có ý gì, sau khi cười xong cho đã nhóc lại đột nhiên đưa di động đến trước mặt Lâm Dực: “Ba ba, vừa rồi có người gọi đến.”
“Hả?” Tiếp nhận điện thoại, Lâm Dực buồn bực kiểm tra danh bạ cuộc gọi nhỡ.
×.
Đợi thấy rõ kết quả trên màn hình điện thoại rồi, Lâm Dực nhịn không được chữi tục một câu trong nội tâm đang nổi bão của mình, cũng chẳng thèm giữ hình tượng trước mặt con gái, từ trên giường nhảy dựng lên, bắt đầu xột xoạt va chạm mặc quần áo vào.
Sau khi đem con gái giao cho Nam đại ca đang xem ti vi trong phòng khách, Lâm Dực vừa chạy chậm ra cửa vừa nói: “Con quên mất tối nay đã có hẹn với Tần An!”
Nói xong, Lâm dực đổi giày vội vàng ly khai.
Tần An, nam, 30, cùng tuổi với Lâm Dực, cùng lớn lên với Lâm Dực. Lúc học nhà trẻ, nhà của hai người chỉ cách nhau có một cái bức tường, thẳng cho đến cấp hai, cha Tần thăng chức phải chuyển đi nơi khác. Thật tình, Lâm Dực cũng không hi vọng sẽ gặp lại tên đó lần nữa, dù sao lúc ấy tuổi còn nhỏ, tình bạn cũng không tính là thắm thiết gì, ngược lại, mấy cuộc tranh cãi ẩu đã thì lại nhiều vô số kể. Vì thế vào năm nhất đại học, lúc tìm được phòng trọ của mình, Lâm Dực vừa nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của người bạn cùng phòng ở giường dưới thì liền nhớ tới hai chữ “Tần An” bắt mắt trên danh sách ban nãy, y kinh ngạc cả buổi trời mới có thể hồi thần trở lại, trong đầu chỉ quanh quẩn đúng hai chữ—— nghiệt duyên!
Và như thế, trải qua nhiều lần ràng buộc trong bốn năm đại học, Lâm Dực cùng Tần An rốt cục phá vỡ thế tục, ở phương diện nào đó đạt thành một sự thống nhất cao độ, trở thành một bộ đôi mà trong mắt phần lớn người trên thế giới này hay gọi là… bạn bè tốt.
Đừng hiểu lầm, Tần An không phải gay, Tần An chỉ là người duy nhất biết rõ Lâm Dực là người đồng tính thôi.
Sau nửa giờ, Lâm Dực dừng xe trước cửa quán bar.
Khóa kỹ cửa xe, Lâm Dực đẩy đẩy kính mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, cái xe thể thao màu xanh lá của cái tên thích làm dáng Tần An đang đậu ở một chổ không xa.
Chép miệng tắc luỡi, không rảnh để ý tới tâm lý chính mình đang xuất ra một tràn vị chua, Lâm Dực tranh thủ thời gian hướng cửa quán bar đi nhanh qua.
Hồi sáng, y đã hẹn trước cùng mấy đứa bạn thân sẽ ra ngoài làm ầm ĩ một phen vào tối nay, kết quả buổi chiều lại xảy ra chuyện của bé con, mà sau đó trong đầu Lâm Dực mở mắt nhắm mắt gì cũng đều là cái tên Ôn Kỳ, thành ra cái tên trọng sắc khinh bạn Lâm Dực đã sớm đem Tần An vốn chỉ là một mảnh vụn trong tâm trí quên đi sạch sẽ.
Gãi gãi mặt, Lâm Dực đẩy cửa đi vào.
Tiến vào quán bar, âm thanh bên trong lập tức chấn cho da đầu Lâm Dực run lên, điều chỉnh kính mắt, Lâm Dực hướng vị trí trước sau như một của Tần An đi qua.
Quả nhiên, tại ghế lô trong quán rượu, Tần An một tay đang chống nạnh, một tay còn lại đang khoa chân múa tay nói đến nước miếng tung bay, điển hình cho những kẻ nhiều chuyện, bất kể người bên cạnh có vui vẻ nghe hắn ba xàm hay không.
Lâm Dực khinh thường hừ một tiếng, dù đã nhìn quen tình cảnh trước mắt nhưng y cũng không có tâm trạng thổ tào cùng tên đó, sửa sang lại cổ áo y phục, y mới tự tin nhấc chân đi đến.
Đáng tiếc đến ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp nói ra, lơ đãng liếc mắt một cái, Lâm Dực bất chợt ngây người bất động.
… Có câu thành ngữ, quá tam ba bận.
Vào lần thứ nhất lúc Lâm Dực trông thấy Ôn Kỳ, y chỉ là kinh diễm, kinh diễm qua đi, chỉ còn lại những xúc cảm mơ hồ.
Lần thứ hai, chính là vào xế chiều hôm nay tại nhà trẻ, y vẫn như trước kinh diễm, mà kinh diễm qua đi, y lại không tự chủ được đến gần bắt chuyện.
Y không nghĩ tới chính là, lần thứ ba này, lại có thể so với trong tưởng tượng tới nhanh như vậy.
Lần này, ngoại trừ kinh diễm, Lâm Dực cảm thấy chính mình nhất định phải làm vài chuyện gì đó, ví dụ như —— anh hùng cứu mỹ nhân.
Bản thân y vốn không phải là người ở phía trước, nhưng không hề nghi ngờ, Ôn Kỳ chính là mỹ nhân trong câu nói.
Ở cánh bên trái cách đây vài thước, chỉ thấy Ôn Kỳ đang bán ngồi chồm hổm trên mặt đất, mà trên chổ ngồi trước mặt hắn lại là một người đàn ông trông rất trẻ tuổi, nam nhân một thân âu phục hàng hiệu bắt mắt, bờ môi hơi nhếch, sắc mặt lãnh khốc, từ trên cao hạ mắt nhìn Ôn Kỳ.
Đương nhiên, những…điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, người đàn ông kia vừa ném ra một cái đĩa thủy ***, không nghiêng lệch, vừa vặn đập trúng lên trên đầu Ôn Kỳ.
Bởi vì thanh âm trong quán bar khá lộn xộn, Lâm Dực chỉ nhìn thấy người đàn ông kia sau khi nện đĩa trái cây thì giật giật miệng, nhưng y lại không thể nghe rõ tên đó nói cái gì.
Rồi sau đó, điều làm cho Lâm Dực kinh hãi nhất, là động tác của Ôn Kỳ.
Người đàn ông vĩnh viễn luôn là một bộ dáng kiêu ngạo trước mặt Lâm Dực, nay lại hạ mình cúi đầu xuống, nhặt lên từng trái từng trái hoa quả rơi lả tả trên mặt đất, sau đó, không chút do dự bỏ vào trong miệng.
Tay Ôn Kỳ phi thường xinh đẹp, mà loại xinh đẹp này vừa liếc mắt qua sẽ khiến người vô thức nhớ kỹ, năm ngón tay thon dài, tuy gầy nhưng lại không lộ ra chút nữ tính nào, trên thực tế đường nét nơi các đốt ngón tay của hắn lại càng thêm kiên định và dứt khoát, tựa như vào mọi thời khắc đều chứa đầy sức lực.
Lâm Dực tựa hồ có thể nghe thấy tiếng dây đàn đứt toạt trong đầu mình, y từ trước đến nay đều không thích cách làm việc theo xúc cảm, nói một cách khác, vô luận trong nội tâm có gió nổi mây phun như thế nào, y vẫn có thể bảo trì sự trấn định ở bề ngoài thậm chí còn chuyện trò đến vui vẻ, mặc dù phẫn nộ, y vẫn chọn cách ra tay từ sau lưng, không quan tâm có bị gọi là tiểu nhân hay không, tóm lại y tuyệt không thể để cho mình cùng người khác phát sinh xung đột chính diện.
Nhưng mà vào giờ này khắc này, y lại không có cách nào bảo trì sự trấn định như trước được nữa.
Toàn bộ những người bạn thân của Lâm Dực, bao gồm cả Tần An, ai cũng chưa từng thấy qua trạng thái Lâm Dực phát bạo sau khi trưởng thành là cái dạng gì, vừa vặn, ngày hôm nay, xem như có thêm một trang kiến thức mới.
Tần An vốn dĩ đang níu lấy tay áo Lâm Dực, bởi vì y đến trễ mà balabala quở trách một trận, kết quả Lâm Dực bất thình lình vung tay lên, dùng sức đẩy cái tên Tần An vướng bận trước mặt ra xa, chống góc bàn vươn người nhảy lên, dẫm mạnh trên mặt bàn vài bước xuyên thẳng tới đối diện.
Cả một bàn người đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó đồng loạt theo phương hướng Lâm Dực bước đi mà nhìn sang.
Quán bar rất lớn, lại cực kỳ hỗn loạn, những chuyện tương tự cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra, bởi thế người xem náo nhiệt cũng không có nhiều, chỉ thấy Lâm Dực thuận lợi một đường đi ngang qua nhân viên phục vụ trong tay xách lên một chai rượu đỏ, sau đó không nói hai lời, bay thẳng đến trước mặt người đàn ông bận âu phục vung tới.
Ngay cả bản thân y cũng không hiểu được chính mình đến tột cùng đang tính toán diễn cái trò gì, dù sao, y cũng không thể nhìn nổi cái đức hạnh vốn không phù hợp với con người Ôn Kỳ.
Chỉ tiếc, cái tên Lâm Dực này, nếu chỉ khoe khoang văn nghệ mà thôi thì có lẽ còn có khả năng lừa gạt được thường dân vô tri, có thể bạn muốn hỏi về vụ khoe khoang võ nghệ, chậc, chỉ có thể nói là một còn đường chết.
Mắt thấy, sau khi chai rượu đỏ lướt qua người đàn ông mặc âu phục đập thẳng tới cái bàn phía sau suýt đã gây tai họa cho người vô tội, Lâm Dực chỉ dừng lại nhíu mày, trong lòng tự nhủ dù trời có sập xuống cũng có Tần An chống lấy, ngay sau đó lại ba thành hai bước lẻn đến phía trước mặt người đàn ông, thò tay muốn nắm lấy cà-vạt của cái tên thấy thế nào cũng đạo mạo trang nhiêm này——Tuy Lâm Dực chưa từng nghĩ Ôn Kỳ sẽ giống như trong phim truyền hình trốn ở phía sau mình sắm vai người bị hại đáng thương, y càng không ngờ tới chính là, sự thật so với phim truyền hình đã muốn vượt xa tới nổi trở tay không kịp rồi.
Cánh tay thình lình bị xiết chặt, đầu cũng không kịp quay qua, Lâm Dực liền trực tiếp bị đạp ra ngoài, đặt mông ngồi dưới đất, ngước mặt lên, Ôn Kỳ đang từ trên cao nhìn xuống mình, đáy mắt mang theo đùa cợt, ngữ khí chậm rãi: “Từ đâu chui ra đây? Chổ nào có chuyện cho mày xen vào hả?”
Lâm Dực đột nhiên sửng sốt, cũng không phải vì mất mặt, mà tất cả lực chú ý của y đều đã tập trung nơi thái dương đang vù vù chảy máu của Ôn Kỳ, không thể nghi ngờ, đây đúng là chổ vừa bị đĩa trái cây nện trúng. Máu theo lông mi mắt phải rơi xuống, toàn bộ mí mắt đều đang run rẩy hết lần này tới lần khác nhưng hắn vẫn đang cố hết sức chống đỡ, gặp Lâm Dực cả buổi không mở miệng, mượn mũi chân chọc lấy y vài cái, sắc mặt khinh thường mà hừ lạnh: “Còn chưa cút?”
Được, nói Lâm Dực là đáng đời cũng tốt, bị người khác coi thường cũng được, tóm lại, dù cho đến nông nổi như trước mắt, y vẫn như cũ cảm thấy, cái người Ôn Kỳ này, thật sự là càng nhìn càng cmn thuận mắt.
Mà bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho bất ngờ, còn có người đàng ông mặc âu phục trên ghế lô.
Người nọ dĩ nhiên vẫn không hé răng dù chỉ một tiếng, tựa như chuyển trước mặt chẳng hề liên quan đến mình, thậm chí còn chưa nhìn qua tình cảm thể thảm của ai kia lấy một lần, một bộ mặt lạnh ngửa đầu đem cả ly rượu uống cạn, lúc đứng dậy, còn bún bún mảnh thủy *** bị văng tung tóe trên túi âu phục, nhấc chân lách qua Lâm Dực trên mặt đất…đi mất.
“Đừng đi theo, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Trước khi đi, còn ném lại một câu nói như vậy, lạnh đến thấu tim.
Không hề nghi ngờ, lời này là nói với Ôn Kỳ.
Lâm Dực nhíu mày, vô ý thức nhìn về phía Ôn Kỳ, chỉ thấy hắn thật sự nghe lời mà đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục ly khai.
Người trong quán bar liếc trộm qua bên này càng lúc càng nhiều, trong đó xen lẫn đủ loại ánh mắt, xem thường có, kinh sợ có, hưng phấn có, hèn mọn bỉ ổi cũng có luôn. Rõ ràng, trong mắt Ôn Kỳ chỉ có người đàn ông kia, lưng ưỡn thẳng tắp, không có một chút xấu hổ hoặc là luống cuống nào, cứ như vậy kiên định mà nhìn theo bóng lưng của đối phương, cho đến khi người đàn ông biến mất hoàn toàn.
Đứng dậy vỗ quần, Lâm Dực gãi gãi cái cằm, ho nhẹ một tiếng ở sau lưng Ôn Kỳ——Kết quả còn không đợi Lâm Dực mở miệng, Ôn Kỳ đã trực tiếp quay người nói thẳng: “Tôi đối với anh không có hứng thú.”
Ngẩn tò te, một câu của Lâm Dực mắc kẹt ở trong cổ họng thiếu chút nữa đã làm y nghẹn chết, cũng may là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn tránh không được có chút xấu hổ.
Bất quá điều đáng mừng chính là, Lâm Dực cho tới bây giờ vẫn chưa biết mất mặt là gì. (=.=)
Nhìn chằm chằm vào miệng vết thương ở thái dương Ôn Kỳ vài giây, Lâm Dực không có lên tiếng, chỉ nhấc chân hướng bên ngoài đi.