Trốn vào nơi mà Ôn Kỳ nhìn không thấy, Lâm Dực trưng ra sắc mặt vô cùng nghiêm túc nắm chặt tờ báo trong tay.
Nguyên lai Lục Nhiên đã đính hôn vào nữa tháng trước, hôm nay, tất cả các báo chí đều đăng thông tin rất chi tiết, hôn lễ sẽ được tiến hành vào một tuần sau. Tính tính toán toán thời gian đính hôn, xem ra cũng gần với lúc Ôn Kỳ mang theo nhóc Ôn Lục rời khỏi nhà.
Trách không được ngày đó Ôn Kỳ chẳng hiểu sao lại muốn đi uống rượu, Lâm Dực ném tờ báo đi, một bên đi trở về một bên nhíu chặt mày, điều khiến y kinh ngạc nhất chính là đã qua lâu như vậy, Ôn Kỳ vẫn chưa hề nhắc đến chuyện này dù chỉ một chữ.
Trở lại quảng trường, nhìn nhìn Ôn Kỳ ngồi ở trên băng ghế, Lâm Dực khẽ thở dài, bất động thanh sắc mà sửa sang lại cảm xúc cho tốt.
Cả một ngày dài sau đó, ngay cả lúc mang hai đứa nhóc đi ăn pizza ôn lại chuyện xưa, Lâm Dực vẫn một mực điềm nhiên như không có việc gì, thẳng cho đến khi về nhà.
“Hay là để cho Ôn Lục ở bên chổ tôi hôm nay đi, Nam đại ca thật có chút hơi nhớ nhóc, đã thì thầm nói với tôi hết mấy lần rồi đó,” tới lúc đèn đỏ, Lâm Dực quay đầu lại, “Tôi trước chở hai đứa nhỏ về nhà trước, chờ thu xếp ổn thỏa rồi, tôi muốn cùng anh nói một vài chuyện.”
Vốn tưởng Ôn Kỳ sẽ không dễ dàng đồng ý, Lâm Dực đang chuẩn bị tìm lý do khác, ngoài ý muốn, Ôn Kỳ vậy mà đáp ứng ngay lập tức.
Chạng vạng tối, hai người cùng đi quán bar ở gần nhà.
Lâm Dực cũng ít nhiều đoán được nguyên do Ôn Kỳ không muốn rời đi rồi, y không biết Ôn Kỳ vì cái gì lại cứ khăng khăng một mực với Lục Nhiên như vậy, y chỉ biết là, chờ Lục Nhiên kết hôn xong, ở nơi này sẽ hoàn toàn không còn điều gì để Ôn Kỳ luyến tiếc. Đến lúc đó, có lẽ Ôn Kỳ sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc đời của mình.
“Anh nếu như muốn đi,” dừng lại vài giây, Lâm Dực đến sau cùng vẫn không thể nói ra mong muốn có thể giữ liên lạc, y chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, ngữ khí bình thản, “Nếu như muốn ly khai thì nên nhanh lên đi!”
Ôn Kỳ hơi nhíu đôi lông mày, tựa hồ như đang chờ Lâm Dực nói cho hết câu.
“Vạn nhất bị cha của anh tìm được, lúc đó có muốn đi sợ cũng không được.” Rủ mắt xuống, Lâm Dực giải thích rõ nguyên nhân.
“Anh giống như còn khẩn trương hơn cả tôi nữa đấy?”
Đoán được Ôn Kỳ có thể hỏi như vậy, Lâm Dực khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Ân.”
“Vì cái gì?” Đáy mắt mang theo ý cười, Ôn Kỳ nhìn thẳng vào Lâm Dực.
“Không có gì.” Vẻ mặt của Lâm Dực ngược lại vẫn vô cùng thản nhiên.
Nhìn Lâm Dực trong chốc lát, Ôn Kỳ không hỏi tiếp nữa.
Điện thoại đột nhiên rung động, Lâm Dực gấp gáp cúi đầu, là Tần An.
“…chổ này ồn quá, tôi đi nghe điện thoại một chút.” Nói xong, Lâm Dực một bên tiếp điện thoại, một bên lách người hướng thẳng vào toilet.
Đúng như dự đoán của Lâm Dực, chuyện mà Tần An muốn nói chính là về cái túi nhỏ mà Ôn Minh đã đưa cho y.
FM2, còn có tên khoa học là Flunitrazepam, là một loại thuốc an thần có tác dụng thôi miên cực mạnh, nếu uống hoặc tiêm vào người sẽ làm tê liệt hệ thần kinh trung ương sinh ra chứng mất trí nhớ tạm thời, nếu bình thường thì người uống phải thứ này chỉ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nhưng nếu vượt qua 28 milligram thì sẽ gây ra tử vong.
Mà cái túi nhỏ kia, thành phần chú yếu của nó chính là FM2. Tần An đoán chừng, đây hẳn là một loại ma túy mới.
Dù đã sớm đoán được đây chẳng phải là thứ tốt lành gì, nhưng khi đã tận tai nghe được sự xác nhận từ phía Tần An, tâm Lâm Dực vẫn không khống chế được sự rét lạnh.
Không còn tâm tình giải thích cho đối phương vì sao mình lại có được thứ này, Lâm Dực chỉ đơn giản dặn dò Tần An phải giữ gìn thứ đó thật tốt, sau đó lại nói thêm vài câu lấp liếm cho qua chuyện rồi vội vàng cúp điện thoại.
Rửa mặt xong, lúc Lâm Dực quay người lại đang định ra khỏi toilet, thì liền trực tiếp đối mắt với đôi đồng tử màu hổ phách của Ôn Kỳ.
Mãnh liệt lui người về sau một bước, Lâm Dực trừng to mắt, bộ dáng thất thố mơ hồ còn mang thêm vài phần chật vật.
Chờ cho đến khi ý thức được phản ứng của mình vô cùng khoa trương, Lâm Dực liền sờ lên gọng kính, cười xấu hổ nói: “Không nghĩ tới anh cũng vào đây, làm tôi sợ hết hồn.”
Ôn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dực, ngữ khí lãnh đạm: “Tôi tùy tiện vào đây nhìn thôi, anh nói xong điện thoại rồi à?”
“Xong rồi,” Lâm Dực vội vàng đáp, “Đi thôi, tiếp tục —— ”
“Lâm Dực,” không nghĩ tới Ôn Kỳ bỗng nhiên tiến lên một bước, giương mắt,” Anh có việc gạt tôi?”
Lâm Dực cố gắng trấn định, mấp máy môi, hướng Ôn Kỳ mỉm cười nói: “Anh là chỉ cuộc điện thoại vừa nãy?”
Ôn Kỳ không nói lời nào, cái cằm khẽ nâng, dừng lại trong giây lát, rồi cứ chậm rãi như thế, đem Lâm Dực bức lui từng bước một đến sát mép buồng vệ sinh kế bên.
“Ôn, Ôn Kỳ?”
Buồng vệ sinh phi thường nhỏ hẹp, lưng Lâm Dực dán chặt lên gạch men, hô hấp hơi có chút dồn dập, đến tận lúc này, y vẫn không có cách nào xác định Ôn Kỳ đến tột cùng đã biết được những gì.
Nhưng Ôn Kỳ một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt y.
Cứ như thế, bầu không khí giữa hai người càng lúc càng xấu hổ.
Về phần Lâm Dực, sau khi trầm mặc thêm vài phút đồng hồ, đáy lòng y đột nhiên dâng lên một cỗ bực bội mãnh liệt.
Hàn Ninh Cẩn, Ôn Minh, ma túy, những chuyện xảy ra gần đây đã làm cho Lâm Dực thật có chút tìm không ra được đầu mối nữa rồi. Trong lúc một mực bận bịu với công tác nơi trường học, y cũng chẳng phát giác ra điều gì kì lạ cả, mà hôm nay ngay vào lúc y có chút thời gian rãnh rổi, một chuyện lại tiếp một chuyện giống như một bộ phim chiếu chậm, cứ chạy qua chạy lại trong não y mãi không dứt. Y rõ ràng đã ra sức áp chế nó, nhưng vào lúc đối diện với ánh mắt của Ôn Kỳ, trong lòng y lại càng thêm hoảng loạn.
Thất thần đứng đơ ra tại chỗ vài giây, Lâm Dực vươn tay kéo kính mắt xuống, y cảm thấy mình nhất định là vì say rượu mà bộc phát quá nhiều nhiệt tình đây, nếu không, y làm sao có dũng khí lớn đến nổi ——
Hôn môi Ôn Kỳ!?