CHƯƠNG 8]
Tiêu gia lừa gạt bọn họ, ý đồ trá hôn, mọi chuyện bại lộ khiến Dịch Vân Trai không muốn ở lại thêm nữa, lập tức rời đi, cho dù Tiêu Hồng Nhi cùng Tiêu Hoa Nhi có gào khóc, hắn cũng mặc kệ, rời khỏi Tiêu phủ đến phủ thành, ở tại khách ***.
Giọt nước mắt của thiếu gia thấm lại trên trang giấy làm hắn đau lòng. Thì ra Lan Huân tiểu thư đã sớm mất rồi, chỉ là lão gia thấy thiếu gia một lòng chờ đợi, không dám nói ra sợ thiếu gia thương tâm.
Nhưng là hôm nay, mọi chuyện đã không thể cứu vãn, lão gia đành nói ra sự thực. Dịch Vân Trai tâm cũng tan nát, nhưng nhờ vậy lại không trúng ác kế của Tiêu gia, cưới phải Tiêu Hồng Nhi giả danh Lan Huân tiểu thư.
“Thiếu gia, người ngủ một chút đi. Cả một đêm người đã không ngủ, cứ như vậy thân thể sẽ tổn thương mất thôi.” Tây Ninh nhịn không được cầu xin. Nếu thiếu gia chịu ngủ một chút, ít nhất nỗi thống khổ cũng không hiện lên trên mặt. Sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này, ai thấy cũng phải đau lòng.
“Chúng ta ngày mai lập tức hồi kinh về nhà đi ! Ta không muốn ở lại nơi này.” Dịch Vân Trai hữu khí vô lực nói.
“Được, thiếu gia, chúng ta sẽ lập tức về kinh.” Tây Ninh cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi làm thiếu gia thương tâm này thêm một chút nào nữa.
Dịch Vân Trai hồi tưởng lại vừa rồi hắn hỏi Tiểu Đại Nghiệp đã chôn Lan Huân ở nơi nào, Tiêu Đại Nghiệp ấp úng nói không rõ, chỉ nói ngày ấy mưa to, hắn tùy tiện chôn nàng ở đâu đó trong bãi tha ma, căn bản không biết là chỗ nào, bây giờ có muốn cũng không thể tìm lại nữa làm cho Dịch Vân Trai càng thêm đau lòng.
“Lan Huân … Lan Huân …” Hắn thì thào gọi tên, cỡ nào hi vọng có thể cùng phương hồn của nàng gặp lại.
Vì cái gì nàng không chịu cùng hắn gặp mặt ? Vì cái gì sau đêm đó nàng lại bỏ đi biệt tích ? Vì cái gì khi bên nhau, hai người rõ ràng tâm luyến tình thâm như vậy, nàng lại luôn mang vẻ mặt khinh sầu đó, giống như trong lòng có vô số nút thắt không thể gỡ bỏ ?
Nàng chẳng lẽ không hiểu được, bằng tài lực của hắn, trừ bỏ không thể hái trăng đem xuống, nhưng vì nàng hắn có thể chắn hết bão táp mưa sa sao ?
Trong lòng hắn, nàng sẽ vĩnh viễn an toàn, vì cái gì lại rời bỏ hắn mà đi ?
Lại là một vấn đề đến vây giờ hắn vẫn không thể thông suốt.
“Thiếu gia, mai chúng ta lên đường hồi kinh, mấy bức tranh mua của Tả Chấn Ngọc chi bằng bỏ đi được không ?” Tây Ninh đề nghị.
Hắn tâm phiền ý loạn chỉ gật đầu : “Bỏ đi !”
Tây Ninh rất muốn đem toàn bộ tranh đó rời khỏi Tiêu gia, chỉ tiếc là không có phương tiện mang theo. Trong đó có mấy bức thực sự rất đẹp, rất đáng mang về thưởng thức a.
“Bức họa hoa mai này thực tinh tế ! Thiếu gia, ta mang tấm này về đuợc không ?”
Nhắc đến hoa mai liền gợi lại chuyện cũ thương tâm.
Dịch Vân Trai cũng thường đưa Tiêu Lan Huân đi ngắm hoa mai, nàng khi đó còn tươi cười dựa vào lòng hắn. Quả thực là chuyện cũ khiến kẻ khác khó quên!
“Mang lại đây cho ta xem !”
Tây Ninh thấy thiếu gia phân tâm, ít nhất không còn bi thương chuyện Lan Huân tiểu thư nữa, hắn cũng thấy cao hứng, mang bức tranh mình thấy là đẹp nhất đưa cho Dịch Vân Trai.
Bức tranh vẽ một cành mai kiều lệ đứng đơn độc giữ một vùng băng thiên địa tuyết.
Dịch Vân Trai toàn thân bỗng nhiên run lên : “Này giống như … giống như …” Giống như bút pháp của Tiêu Lan Huân vậy !
Hắn đứng bật dậy : “Những bức khác đâu ? Đều đưa cho ta xem !”
Tây Ninh không hiểu hắn nói [giống như] là có ý gì, nhưng thấy sắc mặt hắn đại biến liền vội vàng đưa lên mấy bức tranh khác.
“Thiếu gia, Tả Chấn Ngọc tuy rằng bệnh nặng, thái độ cũng kì quái, nhưng hắn vẽ tranh, viết chữ thực không tệ. Đáng tiếc hắn bộ dáng quái dị, làm người ta không dám mua đồ của hắn. Nếu bộ dáng hắn bình thường một chút, hẳn sẽ có không ít người thưởng thức !” Tây Ninh cảm khái nói.
Dịch Vân Trai càng xem, sắc mặt càng tái nhợt đi, sau đó mang tất cả tranh mở ra.
Hắn một bên xem, một bên xem xong liền quăng xuống đất, khiến tranh chữ bày ngập trong phòng. Nhìn bộ dáng kích cuồng của hắn làm Tây Ninh nghĩ thiếu gia vì mất đi Lan Huân tiểu thư mà phát điên rồi.
“Thiếu gia, người làm sao vậy ? Đừng dọa ta a ! Ta chịu không nổi đâu …”
Dịch Vân Trai kéo tay Tây Ninh còn đang hồn kinh phách lạc, cao giọng hỏi : “Thư của cha đâu ? Cất đâu rồi ? Mau lấy ra đây !”
Tây Ninh bị dọa sợ tới mức vội vàng từ trong bọc quần áo lấy ra thư của Dịch lão gia. Bộ dáng điên cuồng của thiếu gia đã làm cho Tây Ninh sợ đến toát mồ hồi, lưng áo cũng ướt một mảng.
[ Ngay cả khi Tiêu Lan Huân còn sống đến giờ phút này, độc kia đặc tính mãnh liệt, chỉ sợ khiến nàng hoàn toàn thay đổi, không còn là Tiêu Lan Huân mà ngươi biết. Huống chi vị danh y trước kia cứu ngươi từng lén nói với ta âm độc này nếu ở trên người nam tử còn qua được vài năm, còn ở trên người nữ tứ, chỉ sợ không còn cứu được nữa.]
Dịch Vân Trai không ngừng lặp lại đoạn văn tự. Tây Ninh thấy thiếu gia thân mình lảo đảo, vội vàng đỡ lấy hắn.
“Thiếu gia, người tỉnh lại đi ! Người đã chết không thể sống lại, nhưng thiếu gia vẫn phải đối mặt với sự thật mà tiếp tục sống a !”
Dịch Vân Trai đẩy hắn ra, ngồi lên giường, không ngừng lẩm bẩm.
“Độc tính mãnh liệt … hoàn toàn thay đổi … sẽ không còn là Lan Huân mà ta từng thấy trước kia … nếu ở trên người nam tử có thể qua được vài năm …”
“Thiếu gia, người đến tột cùng là đang niệm cái gì vậy ?” Thiếu gia làm sao cứ lặp đi lặp lại mấy lời lão gia nói trong thư ? Tây Ninh hắn thực sự không hiểu nổi.
“Vì cái gì Lan Huân năm đó lại không từ mà biệt ? Vì cái gì ta muốn nói thú nàng, nàng lại cho rằng ta đang nói dối ? Vì cái gì ta càng nói yêu nàng, nàng lại càng rầu rĩ không vui ? Bởi vì nàng đã dối ta một lần, rồi phải che đậy bằng lời nói dối thứ hai, lần thứ hai nói dối lại phải che đậy bằng lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm …” Dịch Vân Trai cúi đầu thì thầm nói.
Tây Ninh nghe không hiểu ra sao : “Thiếu gia, người đến tột cùng là đang nói cái gì ?”
Dịch Vân Trai một tay che mặt, một tay giận dữ đập xuống bàn, gầm lên như phát cuồng.
“Làm sao ngươi dám dối gạt ta ? Ta yêu ngươi như vậy, vì sao ngươi dám …”
Hắn đứng lên, giận dữ đến mức cổ họng muốn trào huyết. Thì ra Tiêu Lan Huân mà mấy năm qua hắn tâm luyến yêu thương lại không phải là nữ tử, mà là một nam nhân !
“Trách không được ta vừa thấy ngươi liền cảm thấy ngươi là Lan Huân ! Trách không được ta mỗi lần thấy ngươi liền mất hồn ! Cách ngươi gảy đàn, cách ngươi nói chuyện, cả bộ dáng hai mắt đẫm lệ nhìn ta đều giống ! Tả Chấn Ngọc, ngươi cư nhiên dám lừa dối ta như vậy ? Ngươi làm sao khiến ta trở thành kẻ cuồng dại như vậy ?”
“Thiếu gia, người đến tột cùng là đang nói cái gì ?”
“Không cần lại đây ! Ta muốn đi tìm người tính sổ, tính món nợ suốt ba năm qua !” Bị vẻ mặt hung cuồng muốn giết người của Dịch Vân Trai nhìn tới, Tây Ninh sợ tới mức không dám đi theo.
Đến khi Dịch Vân Trai mở cửa lao đi, Tây Ninh vội vã đuổi theo, đã không thấy bóng dáng hắn, căn bản là không biết hắn đi đâu, Tây Ninh chỉ có thể đứng trước cửa khách *** mà dậm chân.
Dịch Vân Trai đến trước phá ốc, dùng sức đập cửa.
Tả Chấn Ngọc trong đêm ho khan vài tiếng, từ sau cửa nói vọng ra : “Là ai ? Lâm đại thẩm đó sao ? Trễ thế này còn đến tìm ta làm gì, để mai ta viết dùm ngươi là được.,”
Tả Chấn Ngọc vừa hé cửa, nhìn thấy người đến là Dịch Vân Trai liền lập tức xoay người khép cửa, Dịch Vân Trai lại dùng sức đẩy cửa, hại y thiếu chút nữa té ngã.
Kẻ kia một chút hảo ý cũng không có, hận ý lại bốc lên đến trời, làm cho Tả Chấn Ngọc trong lòng nảy lên dự cảm xấu, y chột dạ run rẩy.
“Dịch thiếu gia có chuyện gì sao ? Vì cái gì nửa đêm lại … Ngươi không phải ở Tiêu gia sao ?” Tả Chấn Ngọc sợ hãi nhìn hắn.
“Ngươi khi đem trâm cài đầu đưa cho Tiêu gia đã cùng bọn họ trao đổi điều kiện gì ?”
Tả Chấn Ngọc sửng sốt, y không hiểu Dịch Vân Trai vì sao túm lấy vai hắn mà lay không ngừng, cơ hồ muốn đem thân hình gầy yếu của y mà đánh nát ra vậy.
Tại sao y lại đối xử với hắn như vậy ? Làm hắn yêu đến đau khổ, kết quả lại phát hiện ra y căn bản không phải là nữ tử mĩ mạo ôn nhu mà là một nam nhân ? Dịch Vân Trai nộ khí ngút trời, giận đến mức muốn đem người trước mặt mà giết chết đi.
“Tả Chấn Ngọc, ngươi vì cái gì lại không nói mình là Tiêu Lan Huân ? Ngươi chính là Tiêu Lan Huân mà Dịch Vân Trai ta đau khổ chờ đợi, điên cuồng tìm kiếm suốt ba năm ?”
Tả Chấn Ngọc đôi môi run rẩy.
Y muốn đẩy Dịch Vân Trai ra, nhưng là Dịch Vân Trai đang trong cơn thịnh nộ, khí lực thực sự lớn hơn hắn đến mấy lần, huống chi y thân mình ốm yếu vô lực, căn bản không thể nào thoát khỏi tay hắn.
“Ta … ta là nam tử, sao có thể là Tiêu Lan Huân ? Người đùa quá xa rồi, Dịch Vân Trai. Ta diện mạo xấu xí như vậy, sao có thể là Tiêu Lan Huân xinh đẹp như tiên tử kia được.” Tả Chấn Ngọc bối rối, mãnh liệt lắc đầu phủ nhận.
“Ngươi đến bây giờ còn nói dối ! Ta vì ngươi ba năm không thành thân ! Ba năm không thể an ổn ! Ba năm tán gia bại sản, chính là muốn tìm ngươi ! Ngươi có thể nào gạt ta như vậy ? Ngươi vì cái gì hơn ba năm trước nói mình là nữ tử, ngươi làm hại ta hảo thảm, hảo thảm !” Tả Chấn Ngọc hai mắt đẫm lệ, Dịch Vân Trai gần sát khuôn mặt y mà rống giận. Y đến tột cùng còn muốn dối gạt hắn tới khi nào ?
Tả Chấn Ngọc nghe hắn nói như vậy, biết mình không thể giấu diếm thêm nữa, nhịn không được che mặt khóc.
Y làm sao có thể nói vừa thấy hắn đã nhất kiến chung tình ? Y lúc đó cũng không hiểu nổi bản thân vì sao lại nói mình là nữ tử, tựa hồ đến chính mình cũng không điều khiển nổi.
Bởi nếu Dịch Vân Trai biết y là nam tử, hắn có lẽ sẽ không bao giờ để mắt đến y, cho nên y đã nói dối hắn, nhưng cũng chính vì vậy đã khiến y phải dối hắn không ngừng.
Cuối cùng, lời nói dối không thể trở thành sự thực, cho dù yêu Dịch Vân Trai như thế nào thì y vẫn là một thân nam tử, vẫn sẽ phải đứng nhìn hắn thú nữ nhân khác về làm vợ.
“Thực xin lỗi, Vân Trai ! Đừng hận ta ! Đừng hận ta !” Tả Chấn Ngọc hư nhuyễn anh anh khóc.
Y nâng lên hai mắt đẫm lệ, đưa tay muốn chạm tới khuôn mặt hắn, Dịch Vân Trai lại căm hận đánh rớt tay y. Cỗ hận làm hắn đau lòng không thôi.
Hắn thống hận ! thống hận !
“Ngươi không có tư cách chạm vào ta ! Ta cả đời này sẽ hận ngươi !”
Tả Chấn Ngọc nghe xong, cảm giác trong tâm một mảnh vỡ vụn.
Y đã sớm hiểu Dịch Vân Trai sau khi biết được sự thật, hắn đối với y sẽ phản ứng như vậy, hắn sẽ hận y đến thấu xương, giống như trước kia càng yêu bao nhiêu, thống hận lúc này càng sâu sắc bấy nhiêu.
“Đừng hận ta được không ? Vân Trai, ta … ta thực sự yêu thương ngươi …“ Tả Chấn Ngọc khóc đến thân mình cơ hồ muốn nát vụn. “Ta không có cách nào nói ra miệng. Ta biết cũng ngươi sẽ không để ý đến một nam tử, là ta không biết thẹn mà yêu ngươi, ta không có cách nào … không thể nào không yêu ngươi …”
“Ngươi còn dám nói ? Tả Chấn Ngọc ngươi … nam nhân ti tiện ! Ta chỉ mong cả đời này chưa từng gặp ngươi !”
Dịch Vân Trai hung hăng kéo lấy bàn tay gầy yếu, ác ngoan nhìn y : “Ta thiếu ngươi một mệnh, hại ngươi hủy dung, sinh bệnh, ta sẽ trả lại cho ngươi. Về phần ngươi thiếu của ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi !”
Dịch Vân Trai dùng sức lôi Tả Chấn Ngọc về khách ***. Tây Ninh lúc này đang trong phòng chờ đến sốt ruột, vừa thấy thiếu gia kéo Tả Chấn Ngọc trên mặt còn vương lệ trở về. Hắn luống cuống còn không hiểu đã phát sinh ra sự tình gì, chỉ thấy thiếu gia vẻ mặt hung ác, còn Tả Chấn Ngọc trong mắt đong đầy nước cùng bộ dáng bi thương.
“Rời khách *** ! Lập tức lên đường trở về kinh thành, phái hạ nhân đi mời danh y của ta tới phủ đợi trước, ta muốn dẫn người về trị bệnh !”
“Thiếu gia ! Tên kia mỗi lần ra giá toàn là giá trên trời a ! Vì cái gì phải … phải …” Tây Ninh không dám nói thẳng, bỏ qua ý kiến cho rằng Dịch Vân Trai không cần vì Tả Chấn Ngọc mà mời kẻ kia đến.
“Ngươi không cần nói nhiều, chiếu theo lời ta mà làm, lập tức thu dọn lên đường !”
Dọc đường trở về, Tây Ninh chỉ cảm thấy một bầu không khí quỷ dị mà không hiểu tại sao. Thiếu gia căn bản không cùng Tả Chấn Ngọc nói chuyện, so với bộ dáng như bị ma mê quỷ hoặc khi xưa còn đáng sợ hơn.
Còn Tả Chấn Ngọc thì suốt ngày lấy lệ tẩy mặt, yên lặng không nói gì. Mỗi lần thay y đưa đồ ăn lên, y liền mang nước mắt cùng đồ ăn nuốt xuống.
Tả Chấn Ngọc bệnh thể gầy yếu không thể đi nhanh, nhưng Dịch Vân Trai mặc kệ, ngay cả nửa đêm nghe y ho đến kịch liệt cũng không sốt ruột muốn mua thuốc cho y như trước kia.
“Thiếu gia, ta thấy cũng không cần thiết đi nhanh như vậy, thân thể Tả Chấn Ngọc tựa hồ không được …”
“Hắn phải chống đỡ được ! Hắn biết hắn nợ ta, không thể dễ dàng chết như vậy là hết nợ được !”
Dịch Vân Trai ánh mắt lãnh khốc nhìn thẳng vào Tây Ninh. Ánh mắt của hắn làm Tây Ninh không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương cốt, tự hỏi Tả Chấn Ngọc đắc tội gì với thiếu gia, khiến cho hắn lộ ra ánh mắt khủng bố như vậy. Nhìn thiếu gia hảo đáng sợ a, Tây Ninh hắn sẽ không dám nhắc tên Tả Chấn Ngọc nữa !
Trở về Dịch gia, Dịch Vân Trai nói với mọi người là dẫn theo một vị bằng hữu, nhưng hắn không đem Tả Chấn Ngọc an trí ở khách phòng mà chuẩn bị hậu viện, dìu Tả Chấn Ngọc đã đứng không vững vào, lại thỉnh danh y đến xem bệnh, hơn nữa danh y không tùy tiện nói, ngay cả Dịch lão gia cũng không hiểu hắn đang làm cái gì, chỉ có Tây Ninh hiểu được tính cách Dịch Vân Trai vì sao đại biến.
Tả Chấn Ngọc sau khi được chữa trị, khuôn mặt ngày càng hồi phục, Tây Ninh mỗi lần đưa đồ đến đều phải thở dốc kinh ngạc mới dám nhìn mặt y.
Bởi khuôn mặt y ngày càng giống với Tiêu Lan Huân ngày trước, thậm chí còn giống hơn cả Tiêu Hồng Nhi. Kia thần vận, linh khí, căn bản chính là Tiêu Lan Huân.
Tuy nói Tả Chấn Ngọc là khách, nhưng Dịch Vân Trai đem y nhốt ở hậu viện không cho ra ngoài, ngay cả hắn cũng chưa từng đến xem qua, chỉ có Tây Ninh vẫn luôn một mình hầu hạ.
Sau khi nhất đẳng danh y điều trị xong bệnh rời khỏi Dịch gia, Dịch Vân Trai mới lần đầu bước vào hậu viện. Khi nhìn thấy Tả Chấn Ngọc, hai mắt đẫm lệ cũng đang nhìn lại hắn.
Cả hai người hầu như không nói gì. Dịch Vân Trai tựa như không chịu được khuôn mặt của y, lập tức lao ra ngoài, sau khi trở về phòng liền điên cuồng đập phá đồ đạc.
“Thiếu gia ! Ta cầu người ! Chúng ta không cần Lan Huân tiểu thư nữa … vậy hãy quên nàng đi … hãy coi như đó là một giấc mộng đi !”
Tây Ninh lập tức thông suốt chân tướng sự việc. Trách không được thiếu gia lúc ở Tiêu gia, chỉ cần nhìn thấy quái bệnh biểu thiếu gia liền bị mê hoặc đến thần điên hồn đảo, cũng trách không được Lan Huân tiểu thư năm đó biệt tăm biệt tích, không dám cùng thiếu gia tái hợp, bởi vì y là nam nhân, không thể danh chính ngôn thuận cùng thiếu gia thành thân. Tây Ninh đã thông suốt hết thảy, chỉ có thể ai thán lão thiên gia khéo trêu người.
“Muốn ta coi mọi chuyện như một giấc mơ ? Vậy ta đây yêu say đắm cái gì ? Như vậy tính là cái gì ?” Dịch Vân Trai tức giận gầm lên.
Nhưng ngày sau đó, Dịch Vân Trai trải qua nhưng ngày thanh sắc khuyển mã, thậm chí còn ở lại kĩ viện vài ngày. Chỉ cần hắn hôm đó ban ngày gặp Tả Chấn Ngọc, đêm đó liền như kẻ điên lao đến kĩ viện phát tiết.
Tuy rằng bệnh của Tả Chấn Ngọc đã được chưa khỏi, khuôn mặt cũng đã hồi phục như xưa, nhưng là vẫn luôn u sầu, chỉ cần Dịch Vân Trai tới, y sẽ thương tâm khóc thảm.
Cuối cùng, Dịch Vân Trai thực sự đã quá mức hoang đường, hại Dịch lão gia tức giận đến mức ngã bệnh, hắn lúc đó mới thu liễm một chút.
Hắn không còn đến kĩ viện nữa, nhưng ở nhà lại dưỡng rất nhiều mỹ tỳ thị thiếp, cùng các nàng chơi đùa trước cửa hậu viện, khi thì trái ôm phải ấp, khi thì lớn tiếng cười đùa, giống như còn sợ Tả Chấn Ngọc không biết hắn đang làm gì.
Tả Chấn Ngọc mỗi khi nghe thấy tiếng cười, y liền thương tâm rơi lệ mà nói với Tây Ninh : “Tây Ninh, là ta không tốt ! Là ta đã hại thiếu gia nhà ngươi !”
Tây Ninh đương nhiên cũng biết thiếu gia nhà hắn trở nên như vậy là do Tả Chấn Ngọc, nhưng nhìn trong đôi mắt thâm tình của y lộ ra ánh nhìn thống khỏ cùng hối hận, đột nhiên Tây Ninh cái gì cũng không nỡ mắng.
Vì hắn biết tình yêu của Tả Chấn Ngọc cũng khắc cốt ghi tâm như thiếu gia, chỉ là y không thể nói ra, mà thiếu gia cũng sẽ không chấp nhận tình yêu của y.
“Chỉ đến khi ta chết, hắn mới có thể … mới có thể hồi phục như bình thường.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó ? Lan Huân tiểu …” Tây Ninh vội vã sửa lời. “Tả thiếu gia.”
Tả Chấn Ngọc si ngốc nhìn ra cửa số, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Là ta hại hắn ! Nếu hắn không gặp ta, nhất định sẽ sống thực vui vẻ. Là ta thương hắn mới khiến hắn thống khổ như vậy, hết thảy là ta sai, là ta gian dối, là ta đã lừa gạt tình cảm của hắn, hắn mới không thể buông tha được ta ! Nếu hắn biết ta chết, dù muốn hận cũng không có chỗ hận. Chỉ cần ta chết, hắn sẽ hồi phục lại như bình thường.”
Tây Ninh còn chưa biết trả lời như thế nào, ai ngờ Tả Chấn Ngọc vừa dứt lời liền bỗng nhiên dùng sức đập mạnh đầu vào cây cột, trên trán nhanh chóng xuất hiện huyết sắc.
Tây Ninh hoảng hốt thăm dò hơi thở của y, không ngờ lại không có. Hắn vội vã lao ra khỏi cửa, chạy vào trong viện kêu cứu.
“Thiếu gia … thiếu gia …” Tây Ninh sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.
Dịch Vân Trai lạnh lùng liếc hắn một cái : “Nếu là chuyện Tả Chấn Ngọc, không cần bẩm báo.”
“Nhưng là … thiếu gia …”
“Cút ! Ta không muốn nghe chuyện của hắn.”
Tây Ninh nhịn không được khóc ròng nói : “Thiếu gia, hắn đập đầu vào cột tự sát ! Tả thiếu gia giống như không muốn sống nữa. Hắn nói là do hắn có lỗi, do hắn làm cho thiếu gia quá thống khổ như vậy, hắn hi vọng người có thể trở lại bình thường, không cần vướng bận hắn nữa.”
Dịch Vân Trai quát ầm lên : “Nói bậy ! Hắn không thể chết ! Kẻ vô sỉ đã lừa gạt ta, không lẽ nào lại dễ dàng chết như vậy ?”
Hắn vung tay đẩy Tây Ninh ra, không kìm đựoc run rẩy lao tới hậu viện, chỉ thấy Tả Chấn Ngọc nằm trên mặt đất, trên trán máu chảy không ngừng.
Dịch Vân Trai rống to : “Đi mời thầy thuốc ! Lập tức mời thầy thuốc cho ta ! Mau đi !”
Hắn vội bế Tả Chấn Ngọc lên giường, dùng khăn lau đi vệt máu trên trán chảy xuống mặt. Máu chảy rất nhiều, phảng phất ý muốn tự vẫn mãnh liệt của y, cả chiếc khăn giờ đều đã nhuốm đỏ.
“Lan Huân … Lan Huân …”
Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tả Chấn Ngọc, Dịch Vân Trai bỗng nhiên lớn tiếng khóc.
Chỉ vì chính mình không thừa nhận tình yêu say đắm kia mà cư nhiên bức tử người mình yêu thương, mà y trước khi tự vẫn còn tâm tâm niệm niệm hắn, còn muốn hắn có thể thanh thản như xưa … Chẳng lẽ y không biết hắn rốt cuộc không thể trở về như bình thường được nữa sao ?
Hắn chỉ cần y là tình yêu ghi tâm khắc cốt kia sẽ lại trào lên, hắn sao có thể hồi phục bình thường như trước nữa ? Như thế nào có thể ? Dịch Vân Trai thống khổ nghĩ.
“Thiếu gia, thầy thuốc đến rồi, mau để hắn chữa trị …” Tây Ninh vội vã dẫn thầy thuốc đến.
Thực may là được khẩn cứu kịp thời, Tả Chấn Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi hiểm cảnh.
[