Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 968




CHƯƠNG 968

Tiến vào bên trong, xem như là có một động khác, bốn phía khảm vài viên dạ minh châu, chiếu sáng nơi khoảng năm mươi mét vuông.

Tường núi lại đóng lại, giọng Tường Vi mới khôi phục bình thường.

“Phù ~ ở đây thì có thể nói chuyện bình thường rồi, bên ngoài không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.”

Nhìn Tường Vi, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Nhìn dáng vẻ làm việc trịnh trọng của cô, tìm tôi có việc gì đi?”

Tường Vi gật đầu, bỗng mở dây buộc ở hông, Sở Vĩnh Du nhìn vội vàng xua tay.

“Tường Vi, cô muốn làm gì?”

 

Thoáng chốc, mặt Tường Vi đỏ lên, biết Sở Vĩnh Du nghĩ theo hướng khác, tuy nhiên, cô quả thực yêu Sở Vĩnh Du, làm chuyện như vậy đương nhiên cũng mong đợi trong lòng, nhưng cô lại biết rõ, tình yêu và sự trung thành của Sở Vĩnh Du đối với vợ mình.

“Anh Sở đừng hiểu lầm, tôi muốn cho anh xem một thứ.”

Lời này khiến khuôn mặt già của Sở Vĩnh Du cũng đỏ lên, ngượng ngùng vô cùng.

Nhưng rất nhanh, cảm giác xấu hổ này biến mất, chỉ thấy sau khi Tường Vi mở dây buộc, lấy xuống một túi vải nhỏ, lấy một viên đá nhỏ bên trong ra, viên đá màu trắng sữa, khiến người ta nhìn một cái liền không cách nào dời mắt.

“Đây là gì?”

Sắc mặt Tường Vi trịnh trọng, đáp.

“Viên đá này là nguyên nhân thật sự ông nội tôi muốn mua lại tòa núi đó.”

Hòn đá nhỏ đến mức đáng thương, chỉ to được bằng quả trứng nhưng màu trắng sữa đó thật sự khiến người ta nảy sinh cảm giác ngưỡng vọng.

Sở Vĩnh Du không kìm được đưa tay trái ra, Tường Vi cũng đưa nó sang.

Anh cầm hòn đá trong lòng bàn tay, cảm nhận rõ được độ trơn bóng của nó, viên đá này như thể đã được đánh bóng bằng máy.

“Tường Vi, cô biết đây là thứ gì không?”

Tường Vi lắc đầu.

“Tôi không biết, ông tôi lén khai thác được một ít từ ngọn núi kia, cũng không nhiều lắm, không chất đầy được một hòm công cụ lớn chừng kia. Tôi có hỏi ba tôi nhưng ba tôi cũng không biết hòn đá này dùng để làm gì, chỉ dặn là không được truyền ra bên ngoài.”

Vậy thì thật kỳ lạ, Sở Vĩnh Du chau mày, trước mắt xem qua thì hình dạng và cảm giác khi sờ vào hòn đá này đúng là không tồi nhưng anh thật sự không phát hiện ra điểm gì đặc biệt ở nó.

Anh không phát hiện ra nhưng không có nghĩa là không có, bởi vì ông già Thác Bạt Dã đã bỏ ra 300 nghìn tỷ để mua được ngọn núi này về tay, đây làm sao có thể là một món đồ vô dụng được.

“Anh Sở, anh cũng không biết sao?”

Nhất thời ánh mắt của Tường Vi có vẻ thất vọng, không phải là vì Sở Vĩnh Du không phát hiện ra đặc điểm gì của hòn đá này mà là vì nếu hòn đá này không có tác dụng với Sở Vĩnh Du thì những việc tiếp theo cô ta thật sự rất ngại mở miệng nói ra.