Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 951




CHƯƠNG 951

Sở dĩ Sở Vĩnh Du lại hành động bá đạo như thế, khác biệt hoàn toàn với phong cách trước kia, đương nhiên là hy vọng sẽ mang đến ấn tượng đầu tiên thật tốt cho tên đồ đệ này.

Không thể không nói, mục đích của anh đã đạt được rồi, bởi vì lúc này Chiêm Tinh Hà nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, không thể dùng từ hùng vĩ để hình dung nữa.

Bộp bộp bộp.

Lập tức, có rất nhiều bóng người vọt ra từ trong lầu các, chẳng mấy chốc là đã có mấy chục người đứng thẳng bao vây Sở Vĩnh Du và Chiêm Tinh Hà.

“Thật to gan, lại dám hủy hoại lầu các, cho dù là ai thì ngày hôm nay cũng phải chết.”

Một người thanh niên đang cầm cái quạt xếp bước ra từ trong lầu các, mái tóc dài màu đen, mặc đường trang màu xanh, có một loại phong phạm tài tử cổ đại.

“Anh là ông chủ nơi này?”

Sở Vĩnh Du nhìn người thanh niên, người kia mỉm cười.

“Không sai, xem như là cậu cũng có mắt nhìn, một cước đó có thể phá vỡ lầu các của tôi, chắc cậu là Võ Vương cửu bước? Nhưng mà cậu cho rằng với thực lực Võ Vương cửu bước lại có thể giương oai ở chỗ tôi được à?”

Nói xong, người thanh niên đột nhiên giật mình nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du thật lâu rồi cau mày.

“Cậu là Sở Vĩnh Du đến từ tỉnh Hương?”

“Tôi nghĩ là các người giả mạo tôi lâu như thế, thật sự không có người nào biết tôi.”

Cạch một tiếng, xếp cái quạt lại, nụ cười của người thanh niên sâu hơn mấy phần.

“Chẳng trách, hóa ra là chính chủ tìm tới nơi, quả nhiên là tôi đã phân chia cấp bậc của anh rất đúng, là thần bí nhất, anh cho rằng những người có thể một tay che trời ở tỉnh khác chưa đến tìm à? Nhưng mà kết quả cuối cùng thì sao, đều đến rồi đi, đương nhiên là anh cũng không ngoại lệ.”

Nhẹ lắc đầu, Sở Vĩnh Du lại mở miệng nói.

“Nghe cho kĩ đây, thứ nhất, giao người giả mạo tôi ra đây, người đó phải chết; thứ hai, tất cả các sản nghiệp ở đây phải được dừng lại, tôi sẽ giao anh cho đội điều tra sự cố đặc biệt xử lý; thứ ba, trả lại tất cả số tiền đã lừa gạt, có vấn đề gì không?”

“Ha ha.”

Đột nhiên, người thanh niên lại cười to.

“Đúng là nực cười mà, trong ngọn núi Lung Linh lại có người dám ra lệnh cho tôi như thế này?”

Phủi tay, có một bóng người bước ra từ trong lầu các, cho dù là thân hình hay gương mặt cũng đều không có gì khác biệt với Sở Vĩnh Du, Chiêm Tinh Hà nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, bởi vì những thứ mà anh ta tiếp xúc càng ít lại ít hơn, đương nhiên thuật dịch dung đối với anh ta là vô cùng mới mẻ.

“Người đang ở đây, tôi không giao thì anh làm như thế nào?”

Không tiếp tục để ý tới người thanh niên, Sở Vĩnh Du quay đầu nói với Chiêm Tinh Hà.

“Tinh Hà, giết người giả mạo này, có dám không?”

Chiêm Tinh Hà không chút do dự gật gật đầu, trong nháy mắt bóng người liền phóng ra bên ngoài, trong đó còn mang theo sự tin tưởng của Sở Vĩnh Du, dù sao thì đối phương có mấy chục tên cao thủ ở bên cạnh anh ta, cứ nhào lên như thế, xác suất tử vong đã coi như là tăng cao rất nhiều.

Mà Sở Vĩnh Du thì sao, chỉ hơi nhếch khóe môi lên, đến hiện tại anh vẫn vô cùng hài lòng đối với tên đồ đệ này.