Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 942




CHƯƠNG 942

Tâm trạng của Tinh Hà vô cùng tốt, lại cộng thêm lời dặn dò của sư phụ. Không sai, anh ta đã ngầm thừa nhận Sở Vĩnh Du chính là sư phụ của mình, con người anh ta một khi không làm, nếu như đã quyết định rồi thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho nên đã cho rằng mình thành công, gọi hai tiếng sư phụ sớm một chút cũng không thành vấn đề.

Vì vậy, anh ta rời khỏi đấu trường đi đến một quán trà ở trên đường, quả nhiên hai người Thải và Hải Long đã đợi sẵn.

“Tinh Hà, anh… anh thật sự muốn bái anh ta làm sư phụ hả?”

Thải chớp đôi mắt to, Tinh Hà cười nói.

“Sao vậy, có vấn đề gì không?”

Thải và Hải Long liếc nhau, thế mà lại không thể tìm thấy đề tài tiếp tục trò chuyện, bởi vì biểu hiện của Sở Vĩnh Du ở đấu trường hoàn toàn làm bọn họ mở mắt mà nhìn, thật sự quá lợi hại.

“Không phải, ý của tôi là anh muốn bái anh ta làm sư phụ trong hiện thực? Theo như tôi được biết, võ giả ở hiện thực có cấp độ thực lực không giống nhau, ví dụ như Tiên Thiên võ giả vừa mới làm đến điểm này, nếu có lòng muốn đầu nhập vào thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, chỉ sợ là cũng có thể làm được, dựa vào tài năng của anh, ít nhiều gì cũng phải bái Võ Vương làm sư phụ chứ, nếu như người này chính là một Tiên Thiên võ giả…”

Những lời còn lại Thải không cần nói mọi người đều có thể nghe hiểu, ở truyền nhân của rồng, từ lúc võ giả gia nhập vào trò chơi thì dân ở nước R cũng càng thêm hiểu rõ đối với cấp bậc võ giả vốn thần bí, đây cũng là nguyên nhân mà Thải có thể phân tích ra tình huống này.

“Ha, trong lòng tôi có tính toán, tôi có cảm giác nếu như lần này tôi không nắm chặt cơ hội thì sẽ mãi mãi bỏ lỡ nó, cho dù là ở truyền nhân của rồng thì cũng không thể nào gặp lại được sư phụ.”

Sư phụ… nghe thấy xưng hô này, biểu cảm của hai người vô cùng kỳ quái, nhưng mà Tinh Hà đã nhận định, bọn họ cũng không thể nói gì nữa.

“À đúng rồi, sư phụ của tôi nói các người cứ giữ ở trong lòng, đừng có lan truyền ID của ngài ấy ra bên ngoài, nếu không thì sư phụ tôi có làm gì, đến lúc đó cũng đừng có trách tôi không khách khí.”

Bốn tiếng trôi qua, Sở Vĩnh Du mới rời khỏi truyền nhân của rồng, nhìn thấy Đồng Ý Yên vẫn còn đang chơi, anh một mình đi vào phòng khách bắt đầu xem tivi.

Có thể gặp được Tinh Hà đúng là nằm ngoài dự liệu, giống như Võ Tôn khi trước, một khi thực lực đạt đến một cấp bậc nào đó, hoặc là nói tuổi tác không ngừng tăng cao, có một loại cảm giác nguy hiểm dần dần tăng lên, vậy thì tìm đồ đệ để truyền lại y bát là quan trọng nhất, hoặc là nói là nguyện vọng duy nhất.

Nói một cách tổng quát, vào thời điểm đó bởi vì thời gian không còn nhiều, bình thường lương đồ có thể tìm nhưng không thể cầu.

Cho nên đến bây giờ, Sở Vĩnh Du cũng chỉ mang tâm thế lạnh nhạt, nếu như quả thật được anh bắt gặp, anh cũng sẽ không bỏ qua.

Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du đi máy bay đến một thành phố cách dãy núi Lung Linh gần nhất, mới đến sân bay thì đã thấy Nam Cung Vô Phong đợi ở đó.

“Bác cả.”

Nam Cung Vô Phong mỉm cười ôm Sở Vĩnh Du một cái.

“Lâu rồi không gặp nhau, bác cảm thấy tình hình của cháu đã thay đổi rất nhiều.”

“Cũng tạm được.”

Ở bên cạnh cách đó không xa đã có một chiếc Maybach đậu ở đó, có người mở cửa xe sau.

“Lên xe trò chuyện đi.”