Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 882




CHƯƠNG 882

“Chỉ cần có thể giết chết Sở Vĩnh Du, tất cả những phản ứng đều đáng giá, Huyền Hoàng Tinh không có cách nào ra tay, chỉ là trái đất, tôi xem xem Sở Vĩnh Du còn có thể không chết à.”

“Nói tiếp đi.”

Lúc này, người đàn ông trung niên tên Lý Kim mới trầm giọng nói.

“Cậu chủ, hiện tại ở bên cạnh Sở Vĩnh Du có Khổng Lưu của gia tộc Khổng thị bảo vệ cẩn thận, đây chính là phiền toái lớn nhất.”

“Ừm, tôi biết chuyện này rồi, tôi không phải là đối thủ của Khổng Lưu, nhưng mà chẳng lẽ không có cách nào khác à? Ha ha, người quan trọng nhất của Sở Vĩnh Du còn có ai, chính là người quan trọng đến nỗi mà anh ta không tiếc hi sinh mạng mình.”

Suy nghĩ một hồi, Lý Kim nói.

“Vậy thì có lẽ là vợ Đồng Ý Yên của anh ta, cùng với đứa con gái Sở Hữu Hữu, thông qua tin tức mà tôi tìm hiểu được, mức độ quan trọng của hai người này đối với cậu ta là giống như nhau, nhưng mà đám người gia tộc Khổng thị là Khổng Lưu mang đến đây đang âm thầm bảo vệ hai mẹ con này, cậu chủ xem xem…”

Nghe thấy điều này, Tôn Vô Cực cười cười.

“Đám người mà Khổng Lưu mang đến đây tôi có thể xử lý được, chỉ có một mình tôi có thể đánh thắng, đến tỉnh thành trước đi, tôi muốn quan sát một chút.”

“Dạ vâng.”

Ngày ngày trôi qua, trên tầng cao nhất của Long Môn ở Cửu Long vực, Khổng Lưu và đại trưởng lão nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đã chín ngày rồi.”

Nghe thấy lời nói của Khổng Lưu, đại trưởng lão cười nói.

“Khổng huynh không cần phải lo lắng đâu, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn Sở Vĩnh Du sẽ chờ đủ chín ngày chín đêm, đạt đến hai con số chín mới được.”

Đại trưởng lão vô cùng vui vẻ, chỉ có thể đạt đến hai con số chín thì cảnh giới mới của Sở Vĩnh Du mới có thể xem như đạt đến hoàn mỹ nhất, bọn họ cũng có thể yên tâm đột phá.

Đã bỏ lỡ hóa Long Cảnh, thế thì không thể bỏ lỡ cảnh giới tiếp theo được, nếu không thì một khả năng nhỏ nhoi để có thể tiếp tục được tăng cấp cũng sẽ bị tước đoạt.

Trong mắt của Khổng Lưu cũng có ánh sáng lấp lóe, sự trưởng thành của thiếu chủ thật sự xứng đáng với danh hiệu chủ nhân nhẫn Vũ Lam, như thế này là không có gì tốt hơn nữa.

Một đêm qua đi, lúc sáng sớm mặt trời bắt đầu bao phủ trái đất.

Tất cả mọi người đều hoan hô, bởi vì cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng đã bước ra khỏi Long chi động.

Điều này đại biểu một cảnh giới mới hoàn toàn lại xuất hiện, càng đại biểu con đường võ giả của nước R được mở rộng thêm một lần nữa, chắc chắn là chuyện vui để mọi người ăn mừng.

“Khả Nhu, cháu nhanh đi lên đi.”

Vẫn là chỗ đó, Sở Vĩnh Du được bọn người đại trưởng lão vây quanh, lúc này người nhà họ Tào lại đẩy đẩy Tào Khả Nhu đi lên.

Nếu như bình thường thì Tào Khả Nhu thật sự rất chán ghét loại phương thức này, nhưng mà bởi vì có thể để cho gia tộc mình có cuộc sống tốt hơn, cô ta chỉ có thể kiên trì bước tới.

“Sở Vĩnh Du.”

Ba chữ này vừa mới thốt ra, bọn người đại trưởng lão và Khổng Lưu đang cười cười nói nói với Sở Vĩnh Du lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tào Khả Nhu thì cũng kinh ngạc.

“Tào Khả Nhu, cô cũng đến Cửu Long vực rồi?”

Một tiếng chào hỏi này vừa mới cất lên, trên mặt của đám người nhà họ Tào đều lộ ra nụ cười, bởi vì Tào Khả Nhu thực sự quen biết với Sở Vĩnh Du.

“Đúng vậy, tôi đến mấy ngày rồi, đến gia tộc lấy chút đồ.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, anh lại nhìn đại trưởng lão.

“Chuyện này không nên chậm trễ, tôi phải nhanh chóng viết Đan Điền cảnh ra.”

Trái tim đặt ở trong nhà, đương nhiên Sở Vĩnh Du không muốn phải chờ lâu, mà thông qua câu nói của Sở Vĩnh Du mọi người đều đã biết cảnh giới hoàn toàn mới này có tên là Đan Điền cảnh, là cảnh giới trên long hóa cảnh.

Đúng lúc này, có một bóng người chạy như điên, cả khuôn mặt đều là vẻ lo lắng và đỏ rực.

“Vĩnh Du.”

Nhìn thấy Văn Khả Hân với bộ dạng như thế, trong lòng của Sở Vĩnh Du có chút hồi hộp, một loại dự cảm không tốt trong nháy mắt lan tràn.