Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 782




CHƯƠNG 782

Phó môn chủ Dương hốt hoảng, thực lực hiện tại của ông ta có thể một cước dẫm đạp mui xe đều không thành vấn đề, nhưng mà một quyền có thể đánh đến nỗi chiếc BMW biến dạng. Cái này, con mẹ nó…

“Xin lỗi xin lỗi! Chúng tôi sai rồi, bây giờ chúng tôi rời khỏi đây ngay, chúng tôi rời đi ngay.”

Hoàn hồn lại, vừa nói xin lỗi, hai cái chân vừa co lên nhanh chóng chạy không còn hình dáng. Bạch Trảm cũng chạy theo ông ta, cả người sắp điên lên rồi, có đánh chết anh ta cũng không dám đến đây khoe khoang phách lối, một tên thủ hạ của Sở Vĩnh Du lại kinh khủng như thế, chỉ sợ là trước đó anh ta đã nhân từ với mình.

“Thiếu chủ, những người này bất kính với ngài, nên lấy cái chết tạ tội.”

Nghe thấy lời nói của Khổng Lưu, Sở Vĩnh Du nhẹ vỗ trán, chỉ có thể nói mình còn phải dạy dỗ Khổng Lưu rất nhiều.

“Ông nhớ kỹ đây Khổng Lưu, ở trái đất phải nghe theo lệnh của tôi, ta không phạm người người không phạm ta. Nếu như người giết ta, tất nhiên ta phải giết, có biết chưa hả?”

Khổng Lưu gật đầu.

“Tôi hiểu ý thiếu chủ rồi.”

Cách gọi thiếu chủ làm Sở Vĩnh Du liên tục cười khổ, xem ra lời mình nói trước đó vô ích rồi. Thôi bỏ đi, thiếu chủ thì cứ thiếu chủ.

Sau khi trở về phân chia công việc xong, năm tử vệ mà Khổng Lưu mang đến liền rời khỏi, chính thức bắt đầu âm thầm bảo vệ người nhà Sở Vĩnh Du. Về phần Khổng Lưu thì vẫn đi theo bên cạnh Sở Vĩnh Du, đây chính là mục đích mà ông ta đến trái đất.

Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu, thật sự bó tay rồi, ông ta đi ra ngoài mua đồ ăn, gặp một người bán thịt với thái độ vô cùng không tốt, nếu như không phải anh kịp thời ngăn cản, Khổng Lưu lại dùng một quyền đánh chết người bán thịt.

“Như vậy đi, Khổng Lưu, trước tiên ông đi tham quan nước R đi, nghe nhiều hơn, nhìn nhiều hơn.”

Trong nháy mắt, Khổng Lưu trực tiếp quỳ một chân ở trên đất.

“Thiếu chủ, là Khổng Lưu làm sai chỗ nào rồi ư? Ngài muốn đuổi tôi đi hả?”

Sở Vĩnh Du thở dài.

“Không phải, ông không làm sai gì hết, tôi chỉ kêu ông đi tìm hiểu hoàn cảnh và cách sống nơi này một chút, như thế này ông mới có thể có tác dụng hơn khi ở bên cạnh tôi, có hiểu chưa?”

“Tuân mệnh.”

Nói xong hai chữ, Khổng Lưu quay người đi ra ngoài, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định. Lần này ra ngoài, ông ta nhất định phải học hỏi thật tốt, không để thiếu chủ đuổi đi nữa.

Nhìn bóng lưng của Khổng Lưu, những gì nên căn dặn Sở Vĩnh Du cũng đã căn dặn, về phần sự an toàn của Khổng Lưu hả? Chuyện đó không cần phải lo lắng.

“Hình như nên cảm nhận truyền nhân của rồng một chút rồi.”