Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 668




CHƯƠNG 668

“Phải, chỉ là không biết, Sở Vĩnh Du có thể thay đổi cục diện của võ giả hiện nay không, có quá nhiều người, quá khát vọng sự xuất hiện của cảnh giới tiếp theo.”

Trong tầng mây bọn họ nhìn, khi nam chính lần nữa giẫm lên người một con lí thú, đỉnh ngọn túi đã cách không tới trăm mét.

Khoảnh khắc chân giẫm trên mặt đất, Sở Vĩnh Du thấy một sơn động tối đen ở đằng trước, vẻ mặt trở nên cổ quái.

“Đây chính là Long Chi Động sao? Quá… thô sơ rồi.”

Quả thật, nhìn từ vẻ ngoài, dường như không bằng sơn động lúc đầu khi đi tìm mộ huyệt của Bạch Khởi.

Nhưng trong sự u tối, Sở Vĩnh Du cảm giác dường như có một giọng nói đang gọi anh, gọi anh đi vào trong, đi sâu vào.

Không do dự nữa, Sở Vĩnh Du cất bước, bóng người từ từ biến mất trong động tối.

Bụp!

Cùng lúc này, khi bóng người của anh vừa biến mất, trong căn phòng nào đó ở tầng cao nhất Long Môn, đại trưởng lão đạp một cước vào mặt lưng bức tường.

Bức tường co lại hai bên, lộ ra một chiếc đồng hồ cát cực lớn, cát bên trong, cũng bắt đầu từ lúc này chảy xuống.

“Ba ngày ba đêm! Nếu như ngay cả thời gian này cũng không thể vượt qua, vậy thì Sở Vĩnh Du, cái cậu lĩnh ngộ chẳng qua chỉ là thứ thô kệch.”

Đồng hồ cát này chảy hết thì tương đương tròn ba ngày ba đêm, có lẽ, ở trong lòng đại trưởng lão, đây là một điểm mấu chốt để đánh giá.

“Đại trưởng lão, tôi cảm thấy ông tăng thêm cho Sở Vĩnh Du hơi nhiều.”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Tôn Tiểu Bàn đi vào, trong miệng còn ngậm một cây kẹo.

“Cậu hiểu cái rắm gì, càng áp lực thì cái có được sau khi thành công mới càng nhiều.”

Nói tới đây, đại trưởng lão cười nói.

“Sao hả? Trên người Sở Vĩnh Du, cậu và sư phụ không biết xấu hổ đó của cậu, cũng không nhìn thấy chút gì sao?”

Tôn Tiểu Bàn gật đầu.

“Phải, đúng như câu vượt long môn sẽ hóa rồng, lúc này chúng ta không nhìn thấy gì cả, tương lai của Sở Vĩnh Du chỉ thuộc về một mình cậu ta. Còn nữa đại trưởng lão, ông đừng có ở trước mặt tôi mắng sư phụ tôi không biết xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng là đồ đệ của ông ấy.”

“Xì!”

Đại trưởng lão lúc này, giống như biến thành một người khác, tức giận tới mức không còn là mình.

“Sư phụ của cậu chính là đồ không biết xấu hổ, đồ khốn, nợ ông đây một tỷ đô, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, 20 năm rồi, một đồng cũng không trả.”

Tôn Tiểu Bàn mặt mày bất lực.

“Tôi thật sự lực bất tòng tâm, đại trưởng lão, ông cũng biết tình trạng của tôi, nghèo rớt mồng tơi, mấy chục triệu đô tôi tích cóp nhiều năm cũng bị sư phụ quỷ hút máu của tôi lấy đi rồi, hai chúng ta là đồng bệnh tương lân.”

Nói đến đây, Tôn Tiểu Bàn đột nhiên siết chặt hai tay.

“Đại trưởng lão, vấn đề quan trọng là đầu tiên ông căn bản không tìm được sư phụ của tôi đang ở đâu, thứ hai là ông cho dù tìm được, cũng không đánh lại được sư phụ tôi.”