Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 636




CHƯƠNG 636

“Dương trưởng lão của Long Môn mấy người đã đưa Vưu Hân Diễm đi, tôi muốn hỏi Hồng trưởng lão, ông có biết có khả năng bị đưa đi đâu không?”

Cái gì? Dương trưởng lão đưa Vưu Hân Diễm đi?

Nghi được tin tức này, sắc mặt của Hồng trưởng lão lập tức thay đổi, trong lòng đồng thời cũng cười trên nỗi đau của người khác.

Haha, tên ngốc này, căn bản không biết Sở Vĩnh Du lại là bạn tốt của Bàn gia, ông Dương à ông Dương, đây chính là số mệnh của ông, một trưởng lão như ông là cái thá gì.

“Cái gì? Đã có chuyện này? Anh Sở đừng hoảng, tôi lập tức gọi điện thoại cho Dương trưởng lão, sao có cái lý này!”

Dáng vẻ tức giận, Hồng trưởng lão lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại, chuông vang lên rất lâu cũng không có ai nhận.

“Chết tiệt! Ngay cả điện thoại của tôi mà ông ta cũng không nhận.”

Đúng lúc sắc mặt Sở Vĩnh Du vô cùng khó coi, điện thoại của Văn Khả Hân vang lên, là ba cô ta Văn Tông Miểu gọi đến.

“Khả Hân, trinh thám được sắp xếp ở nhà họ Yến, nói phát hiện ra dấu vết của Dương trưởng lão ở nhà họ Yến, Vưu Hân Diễm liệu có ở đó không?”

Nhà họ Yến? Cái này….

“Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, vội vàng nói với Sở Vĩnh Du.

“Hình như Dương trưởng lão đang ở nhà họ Yến, chính vì không biết Vưu Hân Diễm có phải….”

“Đi đến nhà họ Yến.”

Tình hình bây giờ, có một chút cơ hội luôn tốt hơn không có gì, Sở Vĩnh Du tuyệt đối không chút do dự.

“Anh Sở, tôi cũng đi cùng hai người.”

Hồng trưởng lão niềm nở, đút điện thoại vào túi quần, nếu như Sở Vĩnh Du kiểm tra một chút, thì sẽ biết được số điện thoại mà Hồng trưởng lão vừa gọi không phải là số của Dương trưởng lão.

Cửu đại trưởng lão của Long Môn bọn họ, cho dù không thích nhau, bất kỳ lúc nào chắc chắn cũng sẽ nhận điện thoại.

Thời gian dần trôi qua, trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất ở một nơi nào đó ở nhà họ Yến, quần áo trên người của Vưu Hân Diễm đã rách nát, tất cả những chỗ rách nát đều không chỗ nào là không có máu.

Mà bản thân cô ta, lúc này cũng đầu tóc rồi bù, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng chảy máu, trong mắt tràn đầy sự đau khổ và căm hận.

“Em gái nhỏ, không ngờ miệng của cô lại cứng như vậy, nói, Vưu Quốc Chương và cô có quan hệ gì?”

Nhìn Yến Tử Lăng trong tay cầm một chiếc roi gai, miệng Vưu Hân Diễm khô khốc, khẽ động đậy.

“Tôi…tôi không quen…Vưu Quốc Chương.”

Bịch!

Không chút do dự, chiếc roi trong tay Yến Tử Lăng khua khua, đánh mạnh xuống vai của Vưu Hân Diễm.

“A!”

Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp căn phòng bí mật, nước mắt Vưu Hân Diễm trào ra, cả đời này, cô chưa từng bị hành hạ dã man như vậy, bây giờ vẫn chưa hôn mê, hoàn toàn bởi vì sau khi đến Cửu Long vực, cô ta biết trên người ông nội mình chắc chắn ẩn giấu một bí mật to lớn, cho dù thế nào, cô ta tuyệt đối không thể nói.