Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 634




CHƯƠNG 634

Sở Vĩnh Du biết tại sao Vưu Hân Diễm lại làm như vậy, bởi vì ông nội của cô ta Vưu Quốc Chương, ngay cả trưởng lão của Long môn đều đang hỏi, có thể bên trong nhất định ẩn giấu bí mật to lớn, nhưng Sở Vĩnh Du lại không nhắc đến một chữ, hơn nữa cũng không nói với những người khác, dựa vào điểm này, đã nhận được cái cúi mình này.

Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du nằm trên giường, không chút buồn ngủ.

Lúc này, một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, không đợi Sở Vĩnh Du đi mở cửa đã bị đẩy ra một cách thô bạo.

Người đến, là Văn Khả Hân, không giống với lúc trước, lần này đã ăn mặc chỉnh tề, giống như muốn đi ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Văn Khả Hân lo lắng nói.

“Nửa tiếng trước, một trong cửu đại trưởng lão của Long Môn Dương trưởng lão đột nhiên đến nhà, nói muốn đưa Vưu Hân Diễm xác minh một vài thứ.”

Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Sở Vĩnh Du lập tức trở nên lạnh lùng.

“Mấy người để cho ông ta đưa người đi?”

Văn Khả Hân vội vàng giải thích.

“Không phải! Bởi vì….bởi vì Vưu Hân Diễm là khách, cộng thêm lại là Dương trưởng lão của Long môn đích thân đến, vì vậy không có ai dám ngăn cản, tôi cũng vừa mới biết.”

Đáng chết! Sở Vĩnh Du đi giày xong, đi thẳng ra ngoài, Vưu Hân Diễm nửa đêm bị đưa đi, nếu như nói không liên quan gì đến ông nội Vưu Quốc Chương của cô ta, đánh chết anh cũng không tin, quan trọng là Dương trưởng lão này là tình huống gì?

Sau khi ra khỏi cửa, gia chủ Văn Tông Miểu đã đợi ở bên ngoài, khuôn mặt tràn đầy sự áy náy.

“Anh Sở, liên quan đến trưởng lão của Long môn, tôi thật sự không có cách nào đi ra khỏi cửa, xin lỗi.”

Lạnh lùng hừ một tiếng, bước chân Sở Vĩnh Du không dừng lại, chính là vì Vưu Hân Diễm là khách, không, nên nói là một người khách không đáng coi trọng, nên cứ bị đưa đi như vậy? Nói đi nói lại, còn không thèm nể mặt anh, sao có thể có sắc mặt tốt!

Gần như Sở Vĩnh Du chân trước vừa đi, sắc mặt của Văn Tông Miểu lập tức lạnh đi.

“Quản gia ở Tây thư viện của nhà họ Văn tôi đều đã bị mua chuộc, tôi muốn xem xem là hành vi của gia tộc nào.”

Văn Tông Miểu không phải là tên ngốc, Vưu Hân Diễm quả thật không quan trọng, nhưng Sở Vĩnh Du là nhân vật quan trọng, cái gọi là không xem trọng hòa thượng mà xem trọng phật, sao có thể bị đưa đi một cách âm thầm, yên lặng như vậy, đương nhiên trong gia tộc cũng xuất hiện loại người khác, vì vậy mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Lúc ngồi trên xe jeep, Văn Khả Hân đã gọi điện thoại cho Hồng trưởng lão, nhưng, điện thoại lại không có người nhận.

“Vĩnh Du, trưởng lão của Long Môn, buổi tối thường không nhận điện thoại, phải làm sao đây?”

Liếc nhìn Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du nói.

“Đi thẳng đến Long môn, nghe đây, nếu như Vưu Hân Diễm có việc gì bất trắc, tôi vẫn sẽ tiếp tục trả ân tình, nhưng tôi và nhà họ Văn mấy người từ nay về sau cũng không có bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Nhất thời, trong lòng Văn Khả Hân dường như mất đi thứ gì đó, cô biết, chuyện đã trở nên phiền phức rồi.

Cửu Long vực, nhà họ Yến một trong chín gia tộc lớn, trong một phòng lớn, một ông lão rất cao ngồi trên một chiếc ghế thái soái, dáng vẻ ung dung, đang cầm một cốc trà nhấp một ngụm nhỏ.