Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 601




CHƯƠNG 601: NGHIỀN ÁP

Năm người nhẫn giả lộ ra vẻ mặt khinh thường, quả thật thực lực của Sở Vĩnh Du không tệ, nhưng năm vị thượng nhẫn mạnh nhất của bộ lạc Ninja bọn họ đã tập hợp lại, đó chắc chắn không giống như chuyện một cộng một bằng hai.

“Nhãi con ngông cuồng!”

“To mồm quá đấy!”

“Chẳng phải bọn ta chưa từng giết võ giả nước R, mày là cái thá gì?”

Sở Vĩnh Du ở bên này khí thế ngút trời, năm người nhẫn giả cũng không chịu yếu thế, đồng loạt múa may hai tay, bắt đầu kết ấn.

Lý Quý đã chạy ra xa, lúc này trong khu đất trống cuộn lên gió dữ, tiếng rít vang dội như có cả vạn vong hồn đang khóc nỉ non, nghe mà rợn người.

Ngay lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên hành động, khiến Lý Quý kinh ngạc tột độ.

Sở Vĩnh Du giơ hai tay lên, đột ngột đụng vào.

Ầm!

Ngay sau đó, một luồng sóng xung kích mắt thường thấy được nhanh chóng lan ra, mặt đất bên dưới nơi nó quét qua bị cuốn lên một lớp thật dày.

Sắc mặt của đám người nhẫn giả thay đổi, cưỡng chế thay đổi kết ấn đang làm, đổi sang các loại nhẫn thuật phòng ngự.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, cây cối ở chỗ đất trống xung quanh thi nhau đổ rạp, nhà gỗ bị phá hủy trong nháy mắt.

Lý Quý lại chạy xa thêm lần nữa, nhìn về khu đất trống đã bình lặng lại thì há hốc miệng, hai mắt trợn to như nhìn thấy ma.

Thế này… Khu đất trống lúc này như bị sụp xuống một khoảng lớn, chỉ có Sở Vĩnh Du đứng sừng sững ở vị trí ban đầu, năm người nhẫn giả đã mất bóng, giống như bị máy bay tuần tra bắn cho một quả tên lửa nổ bùm.

Anh ta mà là người sao?

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Lý Quý, sức người sao có thể tạo ra phá hoại kinh khủng như thế, quá khoa trương, quá khủng khiếp.

Khụ khụ khụ!

Có tiếng ho khan vang lên, Lý Quý vội vàng nhìn về phía nhà gỗ bị phá hủy trước đó, một cái túi đất thật lớn vỡ ra, ấy thế mà năm vị nhẫn giả kia lại ở bên trong, nhưng cả đám người bọn họ đều là quần áo rách nát, cong rạp người xuống, còn không ngừng nôn ra máu.

Ánh mắt nhìn Sở Vĩnh Du chỉ còn lại hoảng sợ.

“Không giết mấy người đơn giản là vì lúc trước mấy người có ý dùng tiền để mua, coi như là còn chút lương tâm.”

Lúc này giọng nói của Sở Vĩnh Du truyền đến, sau đó đi luôn về phía nhà gỗ đã sụp.

Năm người nhẫn giả liếc nhìn nhau, trong lòng toàn là bất đắc dĩ, nhìn Sở Vĩnh Du đang không ngừng lại gần mà bất lực, người đàn ông này quá mạnh rồi.

Dùng duy nhất một lực phá vỡ hàng vạn pháp lực, Sở Vĩnh Du chỉ cần một đòn đã đánh bại được các loại nhẫn thuật mà bọn họ tự hào, nói ra đúng là buồn cười.

Toàn bộ trong nhà gỗ đã bị phá hủy, duy chỉ có một cái rương còn hoàn hảo không tổn hao gì, không biết là làm từ chất liệu gì nhưng Sở Vĩnh Du biết, đồ của ông cụ Nam Cung để lại đang được đặt trong đó.

Mở nắp ra, trong đó là một lớp lót màu vàng kim, nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là dùng vàng thật làm ra.

Mà chính giữa màu vàng là một thứ đồ màu trắng nhỏ bằng cái móng tay.

Cầm vào tay, Sở Vĩnh Du cảm nhận thật cẩn thận tỉ mỉ, sau đó thay đổi sắc mặt.

“Đây… đây là…”

Nói thật, có thể khiến anh bày ra vẻ mặt khoa trương như thế thì rung động trong lòng thậm chí còn hơn cả Mặc Lục xuất hiện, đủ để thấy thứ này hiếm cỡ nào.

Trấn tĩnh lại tinh thần, Sở Vĩnh Du cất kỹ thứ màu trắng to bằng móng tay, sau đó quay người đi ra ngoài.

Năm người nhẫn giả kia nhẹ nhàng thở ra, ít nhất, Sở Vĩnh Du nói cho bọn họ giữ lại một mạng là thật.

Cùng khẽ khàng thở ra cùng lúc với năm nhẫn giả còn có Lý Quý đang trốn trong rừng rậm quan sát, năm người nhẫn giả cũng thua rồi, bây giờ anh ta chẳng có suy nghĩ gì nữa, chỉ mong Sở Vĩnh Du mau mau biến khỏi nước Nhật, vĩnh viễn đừng xuất hiện lại nữa.

Theo bước chân bước ra, một mảnh gỗ vụn dưới đất bên cạnh đột nhiên bắn lên, bị gót chân anh khẽ đá một cái, mảnh gỗ bay vèo ra ngoài.

Năm người nhẫn giả thấy hết, muốn lên tiếng nhưng lại nuốt ngược vào.

Không còn thánh vật nữa, vậy Lý Quý cũng không còn bất cứ tác dụng gì nữa, chỉ tiếc bọn họ tu hành trong phạm vi có khí tức của thánh vật chưa được bao lâu mà thôi.

Phụt!

Lý Quý trong rừng đang lén mừng vui, cho rằng Sở Vĩnh Du đã quên anh ta, đột nhiên nét mặt anh ta cứng lại, đầu từ từ lăn xuống, vào thời khắc cuối cùng, anh ta thấy được một thi thể không đầu, có một chút không cam lòng bản thân cứ thế mà chết.

Ở đường quốc lộ bên ngoài cánh rừng tự vẫn, Eguchi Fukuna và Nakato vẫn còn đợi ở đó, bọn họ đang đợi, chỉ cần Lý Quý bước ra thì có nghĩa là Sở Vĩnh Du đã chết.

“Có người ra kìa!”

Eguchi Fukuna cầm ống nhòm hô lên, Nakato cũng vội nhấc ống nhòm lên, trong tầm nhìn, nương theo ánh trăng, quả thật bên ngoài rừng rậm xuất hiện một bóng người.

“Ha ha, chắc chắn là Lý Quý, quả nhiên năm vị thượng nhẫn Phong Lôi Thủy Hỏa Thổ quá khủng bố, giết Sở Vĩnh Du chỉ cần một vài phút thôi, không làm chậm trễ cuộc hành trình.”

Eguchi Fukuna cũng cười phụ họa nói.

“Đương nhiên là thế rồi, Nakato đại nhân ngài còn phải nói, năm vị nhẫn giả lợi hại đến nhường nào, Sở Vĩnh Du có giỏi đến mấy cũng chẳng thể làm gì, anh ta không nên tới…”

Đột nhiên Eguchi Fukuna tắt tiếng, bởi bóng người đang mở cửa xe kia nào phải Lý Quý, rõ ràng là Sở Vĩnh Du.

“Không thể nào!”

Hiển nhiên Nakato cũng thấy được, buột miệng thốt ra ba chữ đầy kinh ngạc.

“Sao lại có thể như vậy! Sao Sở Vĩnh Du còn sống mà ra được, không có khả năng!”

Sở Vĩnh Du đi ra, Lý Quý không ra, có nghĩa là gì… nghĩa là năm vị nhẫn giả đó thua rồi sao? Năm vị thượng nhẫn mạnh nhất lại thua? Là một Ninja, ông ta bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Tận đến lúc Sở Vĩnh Du lái xe rời đi, Nakato mới hoàn hồn, vội vàng xuống xe chạy về phía rừng rậm.

“Không thể, tôi phải đi nhìn tận mắt, sao năm người đó lại thua được!”

Eguchi Fukuna ngồi trên ghế lái ngơ ngác, không nhịn được mà run hết hai tay, anh ta thề trong lòng, tuyệt đối không mơ tưởng đánh Yamakawa Gin nữa, chắc chắn luôn.

Sở Vĩnh Du còn sống một ngày thì chính là chỗ dựa lớn nhất của Yamakawa Gin.

Trong khu rừng tự vẫn, năm vị nhẫn giả trầm ngâm một lúc lâu, Thổ Nhẫn mới lên tiếng.

“Làm sao bây giờ? Có cần mời ba vị đại nhân chung cực Ninja đi đánh lén Sở Vĩnh Du đoạt lại thánh vật không?”

Vẻ mặt bốn người kia không giống nhau, một vị nhẫn giả già bất đắc dĩ nói.

“Tuy rất không tình nguyện nhưng thực lực của Sở Vĩnh Du này chắc chắn không chỉ giống như khi đánh với chúng ta, thậm chí ta nghi ngờ vừa rồi cậu ta chỉ tiện tay ra đòn thôi, nếu thật là vậy, mấy người cảm thấy chung cực Ninja có thể đánh lại được sao?”

Thổ Nhẫn bất lực nhưng cũng đồng ý với những lời này.

“Nhưng Nhẫn Hoàng vẫn đang bế quan, chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ vậy sao?”

“Thôi, cứ báo cáo trước đi, bất kể ra sao cũng cứ phủi sạch quan hệ tới chúng ta trước đã, bây giờ năm người chúng ta đều bị thương nặng, chắc bên trên sẽ không trách chúng ta không giữ không xong đâu.”

Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du lái xe đi được một đoạn, vẻ mặt lại trở nên vô cùng hào hứng và phấn khởi.

Lần thu hoạch này quả thực đã khiến anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông cụ Nam Cung lại có được thần vật như vậy, không biết trước đây lấy được kiểu gì, hoặc là ngay cả ông cụ cũng không biết thứ này là gì nhỉ.

Nếu không phải trước đây sư phụ Vô Phong Tử từng cho anh nhìn một lần, Sở Vĩnh Du cũng không nhận ra được.

Thứ màu trắng to bằng móng tay kia là long cốt, long cốt thật sự.