Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 597




CHƯƠNG 597: GIẾT CẬU TA.

Gần như cả hai vừa xuống xe, Nakato đột nhiên chỉ tay về phía trước và nói.

“Hả? Lý Quý đã đến rồi. Không ngờ lời đồn là thật. Lý Quý ngày nào cũng tới đây vào giờ này.

Funa Eguchi ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một chiếc Bentley đậu ở cổng VUT, một vài người bước xuống xe, người đầu tiên dáng vẻ là trung niên, để đầu trọc, đang đi vào phía trong, những người ở cửa đều quỳ xuống mặt đất, thể hiện sự tôn quý đối với người đến.

Tất nhiên anh ta biết Lý Quý, hội trưởng Tầm Long Hội, lập tức hỏi.

“Vậy thì Nakato đại nhân, chúng ta vẫn đi vào chứ?”

“Đi chứ, tại sao không, cậu và Lý Quý có mâu thuẫn?”

Eguchi Funa vội xua tay.

“Không không.”

Đùa, đó là Tầm Long Hội mà ngay cả chủ tịch cũng e dè, anh ta dám xảy ra xung đột với hội trưởng người ta à? Nếu thật sự có, thì chủ tịch đã sớm đá anh ta đi rồi, con rể là cái rắm gì.

Tại sảnh của câu lạc bộ VUT, Lý Quý bước vào, có một thanh niên đã đợi ở sảnh từ lâu, mặc một thân đồ đen, vẻ mặt có chút u ám.

“Chủ tịch Lý.”

Từ đầu đến cuối, Lý Quý chưa bao giờ nhìn qua ai một cái, chỉ có lời chào hỏi của người thanh niên này, trên mặt anh ta mới lộ ra một nụ cười.

“Yoshida, tôi đã nói là tôi tới thì cậu không cần qua chào hỏi mà, chúng ta thân thiết như vậy, có thể giảm bớt lễ tiết này.”

Mặc dù anh ta là hội trưởng Tầm Long Hội, người canh giữ trong câu lạc bộ UVT của anh ta trước mặt mày cũng chẳng qua chỉ là một hạ nhẫn mà thôi, nhưng hạ nhẫn cũng là ninja, cũng là một thành viên của bộ lạc ninja, ông ta đương nhiên không thể luôn bày ra tư thái cao cao tại thượng rồi.

“Không sao đâu, tôi quen rồi.”

Yoshida vừa dứt lời, đột nhiên có người hốt hoảng chạy đến.

“Không ổn rồi, ngài Yoshida, có người đang gây rối ở tầng trệt, quản lý và các võ sĩ canh gác ở đó đều đã chết!”

Cái gì!

Sắc mặt của Yoshida thay đổi, liền chớp nhoáng biến mất không thấy tung tích nữa, còn người đến báo tin kia, lúc này mới nhìn thấy Lý Quý, lập tức hoảng sợ hồn bay phách lạc.

“Có người dám làm loạn ở đây sao? Ha ha.”

Nở một nụ cười dữ dằn, Lý Quý đưa theo người bên cạnh cũng vội vàng đi về phía lối ra vào duy nhất của tầng hầm, đi về phía mật thất kia, anh ta muốn xem, ở cái Osaka đất chật người đông này, là tên nào ăn phải gan hùm, dám đến đất của anh ta gây chuyện.

Một âm thanh phát ra, bức tường trong căn phòng nơi Sở Vĩnh Du đã ký thỏa thuận bảo mật trước đó lại chuyển động, lộ ra bóng dáng Sở Vĩnh Du đang ôm Ngu Thư Di.

Lúc này, Hạ Nhẫn Yoshida ở đại sảnh lúc nãy đã đứng đối diện và chờ đợi rồi.

“Người nước R?”

Yoshida cau mày, có thể giết hơn một chục võ sĩ, theo suy đoán ban đầu của anh ta, hoặc là đại sư võ sĩ có thực lực hàng đầu, hoặc cũng là ninja.

Dù sao đối với cả Nước Nhật mà nói, không phải tất cả ninja đều được quản lý bởi bộ tộc ninja, cũng có những ninja đơn độc không muốn bị kiềm chế.

Nhưng không ngờ, vậy mà lại là một người nước R.

“Lý Quý đâu? Đến chưa?”

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, trong mắt Yoshida lộ ra một tia khinh thường.

“Sao? Tưởng giết được mười mấy võ sĩ, là anh có thể tung hoành ngang ngược sao?”

Vừa dứt lời, một luồng sáng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, Sở Vĩnh Du khẽ nghiêng đầu, ở bức tường phía sau bị đâm vào một cái gì đó.

Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy đó là một chiếc phi tiêu hình thoi năm góc, được gọi là shuriken theo cách nói của ninja Nước Nhật.

Trong đó có hình thoi năm góc, cũng có bốn góc và ba góc, nhưng lực sát thương đều rất khủng khiếp, một khi đâm vào cơ thể sẽ chảy máu không ngừng, nếu tiếp tục chiến đấu đương nhiên sẽ gây ra tổn thương thể chất rất nghiêm trọng.

“Ha ha, cũng có bản lĩnh đó, từ lâu đã nghe nói võ giả nước R luôn bốc phét mình thiên hạ vô địch, mày có thể giết được mười mấy võ sĩ của bọn tao, coi bộ cũng không tệ, đáng để tao chơi một lát.”

Liếm liếm môi, Yoshida có một loại kích động khát máu, những người quen thuộc với anh ta đều biết một khi Yoshida có cảm giác này, đối phương thường sẽ có kết cục không tốt.

Đúng lúc này, Lý Quý cùng mấy người xông vào, sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du thì cũng sững sờ một hồi, anh ta tuy quanh năm sống ở Nước Nhật, nhưng dù sao cũng là một người nước R chảy trong mình dòng máu chính thống, sao có thể không nhận ra đồng bào được.

“Chủ tịch Lý, anh có muốn cho anh ta một con đường sống không?”

Yoshida nhìn Lý Quý cười như không cười, Lý Quý lắc đầu.

“Dám làm loạn ở đây, thì cậu ta đã ở trong con đường chết rồi, người nước R thì đã sao? Tôi đã đích thân giết qua không biết bao nhiêu người.”

Những lời này khiến Yoshida sửng sốt một chút, cười phụt nói.

“Đúng vậy, tôi đã quên sở thích của chủ tịch Lý rồi.”

Con người Lý Quý này bình thường đừng thấy khá nghiêm túc, nhưng mỗi lần đến tầng hầm của câu lạc bộ UVT, thường cực kỳ tàn nhẫn với những nữ du khách nước R bị bắt, mỗi lần đều ngược đãi đến chết đi sống lại, cuối cùng còn đích thân giết chết, nghĩ như vậy, câu hỏi của anh ta khi nãy, đích thực là có hơi dư thừa rồi.

“Lý Quý, Lý Phúc thật sự đã chết rồi sao?”

Đột nhiên, lời nói của Sở Vĩnh Du làm cho vẻ mặt của Lý Quý trở nên trịnh trọng, giơ tay phải ra hiệu Yoshida đừng hành động, nhìn Sở Vĩnh Du hỏi.

“Cậu là ai? Tại sao lại biết tên ba tôi?”

Người ngoài căn bản không biết tên ba anh ta, cho dù có biết, thì bình thường cũng nói đến cái tên quê mùa đặt ở Nước Nhật kia thôi, kêu tên thật thì đã hiếm lại càng hiếm.

“Tại sao ba của anh lại ở Nước Nhật? Ông ta có để lại gì cho anh không? Bây giờ anh trả lời thành thật, tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt.”

Cuối cùng, sắc mặt của Lý Quý thay đổi, kinh ngạc một phen.

“Cậu… cậu là người gia tộc Nam Cung?”

Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, từ phản ứng của Lý Quý, ít nhất chứng tỏ Lý Phúc nhất định đã truyền thừa những thứ đó lại rồi.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du thừa nhận, vẻ mặt của Lý Quý âm u bất định, đột nhiên lùi lại hai bước, nói với Yoshida.

“Yoshida, giết cậu ta đi!”

Tuy nhiên, vẫn nói với Sở Vĩnh Du một câu cuối cùng.

“Thứ đó đã thuộc về nhà họ Lý của tôi, là của Lý Quý tôi. Không liên quan gì đến gia tộc Nam Cung các người cả. Không sai, gia tộc Nam Cung của các người quả thật có thể hô mưa gọi gió ở nước R, nhưng nhớ, đây là Nước Nhật, đến bao nhiêu, thì các người chết bấy nhiêu.”

Yoshida cũng là một tên dữ dằn, hai tay đột nhiên phóng ra, rít gào mang theo một luồng sáng lạnh.

“Shurikens!”

Phập phập phập!

Những tiếng động nghẹt thở phát ra, chỉ thấy vách tường phía sau Sở Vĩnh Du có hàng chục shuriken hình thoi ngũ giác.

Nói cách khác, chỉ trong hai ba giây, tên hạ nhẫn Yoshida này, đã phóng ra mấy chục shuriken, tốc độ ra tay của anh ta thực sự đáng sợ.

Nhưng dù có là Yoshida thì cũng có cảm giác như nhìn thấy ma, anh ta đã vượt qua bài kiểm tra, bộ tộc ninja đã cấp chứng nhận hạ nhẫn chân chính, shuriken mình phóng ra còn nhanh hơn súng đạn, thế nhưng người nước R này, vậy mà lại dễ dàng tránh đi toàn bộ, không có bị thương một chút nào, cho dù là góc áo cũng không bị xước.

Đột nhiên, đôi mắt Yoshida trừng to lên, vì anh ta đột nhiên phát hiện ra một sự thật kinh khủng hơn mà mình phải thừa nhận.

Đó là Sở Vĩnh Du, khi anh né đi lúc nãy, trong lòng anh còn đang ôm một người nữa….