Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 566




CHƯƠNG 566: NGƯỜI TRÍ DŨNG KIỆT XUẤT.

Ông Vu nói xong, hai lão nhân khác cũng cầm tài liệu giả vờ xem, không phát biểu ý kiến, thực ra ý đồ này, bọn họ đã xem qua rất nhiều lần rồi, đều là những người tinh tường, ý tứ bên trong ai mà không rõ.

Rất rõ ràng, còn là vì chuyện của Tư Đồ Yến quấy phá, nói đi nói lại đều là ông Vu và ông Tần đối đầu với nhau, không liên quan gì đến bọn họ.

“Ông Tần, Sở Vĩnh Du là môn đệ của ông, ông thấy thế nào? Nói một câu dễ chịu xem nào.”

Hai vị lão nhân đều có chút kỳ quái, hôm nay ông Vu ăn thuốc súng sao….lại trực tiếp vặn hỏi ông Tần, cũng thực sự hiếm thấy.

Ông Tần xem tài liệu, mặt lạnh như băng.

“Không ngờ đến mà, Sở Vĩnh Du lại làm ra loại chuyện khiến cho cả con người và thần đều căm phẫn, bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, tôi muốn giúp cậu ta cũng bất lực rồi, theo như ông nói, hủy bỏ thân phận chiến thần, cho vào ngục tù là xong, dù sao Sở Vĩnh Du cũng đã lập công lao hiển hách cho quốc gia, cho dù có công lao nhưng cũng có tội, công lao cũng lớn, đừng khiến trái tim của những tướng sĩ kia bị nguội lạnh.”

Ông Tần lại không phản bác? Ông Vu mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng biết chứng cứ rành rành, ông Tần quả thật không có cách nào cứu chữa, thay vì tranh luận để ông ta có được khuyết điểm, thì không bằng đồng ý một cách vui vẻ là xong rồi, như vậy xem ra Sở Vĩnh Du đã là một vật bỏ đi rồi.

Đối với những người đã ở vị trí cao lâu ngày như mấy người bọn họ, những quân cờ trong vài phút có thể bồi dưỡng ra một người, cũng không phải là chuyện gì lớn lao, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Được rồi, ông đã nói như vậy, sự thật cũng đã như thế, Sở Vĩnh Du quả thật lập được nhiều công lao, tống vào nhà tù là xong rồi, nhưng thân phận chiến thần nhất định phải bị hủy bỏ, nếu không sẽ là một vết nhơ đối với nước R.”

Ông Vu nói xong, ông Tần đứng dậy.

“Đi thôi, hủy bỏ chiến thần không phải là chuyện mà bốn người chúng ta có thể quyết định, còn phải cần báo với cấp trên, chúng ta cùng đi.”

Nhưng, ông Vu lại xua tay.

“Đừng, đây là môn đệ của ông, cậu ta phạm sai lầm, đương nhiên là ông phải đi rồi, chẳng qua tôi chỉ ngẫu nhiên phát hiện mà thôi.”

Đùa sao, đi gặp cấp trên để hủy bỏ một vị chiến thần, ông ta không muốn làm con chim đầu đàn này, hơn nữa bên trong vẫn còn điểm đáng nghi, đối diện với những nhân vật ở bên trên, cho dù là ông ta cũng không thể thật sự tỏ ra bình tĩnh trước những sự thay đổi, vì vậy đến mức này, phần còn lại để ông Tần tự đi cắt một cánh tay của mình vậy.

“Được, vậy tôi đi đây, Sở Vĩnh Du là người mà tôi bồi dưỡng ra, bây giờ làm sai, đương nhiên cũng phải do tôi dọn dẹp.”

Sau khi ông Tần đi, hai lão nhân còn lại cũng cáo từ, chỉ có một mình ông Vu ngồi trên sofa.

Cho dù thế nào, ông Tần đồng ý cũng có chút dứt khoát, lẽ nào bên trong còn có thủ đoạn gì? Có lẽ không có, dù sao bằng chứng xác thực đều đã có, thân phận chiến thần bị hủy bỏ, điều này không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Lúc hoàng hôn, sân bay Thiên Hải, cả nhà Sở Vĩnh Du đi ra, Thượng Quan Vô Địch đến đón.

“Chú, dì, chị, anh rể, Tiểu Mông và Yến Nhi đang diễn tập nên không có thời gian để đến đây.”

Đồng Ý Yên cười nói.

“Không sao, đính hôn là chuyện lớn mà.”

Thượng Quan Vô Địch lái một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz đã được sửa lại, đi thẳng đến gia tộc Thượng Quan.

Nơi ở của gia tộc Thượng Quan, đương nhiên không cần đính hôn còn phải đi đến khách sạn khác, lúc trước Sở Vĩnh Du không muốn ở, nhưng lần này dù thế nào cũng được xem như là bên nhà gái, không thể từ chối.

Cô Đồng Nguyệt Lâm và dượng Hà Trung đã đến từ mấy ngày trước, chiếc xe mới dừng lại, hai người đã đứng ở đó đợi từ lâu.

Tư Phu còn có Đồng Thế Tân đương nhiên đã đi qua từ lâu rồi, mà Hữu Hữu cũng không còn kiên nhẫn, bắt đầu chạy nhảy, Đồng Ý Yên vội vàng đi theo sau.

“Anh rể, chúng ta ra ngoài một chút đi, Liêu Thông Lâm và Tông Thanh cũng đến rồi, xem như là ở trong hàng ngũ người được mời, quỹ từ thiện chữa bệnh cũng đã bàn bạc xong rồi, chỉ thiếu chữ ký của hội trưởng vinh dự anh thôi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Được, tôi nói với vợ con một tiếng đã.”

Từ gia tộc Thượng Quan đi ra, hai người đến một quán trà, Liêu Thông Lâm và Tông Thanh đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, đương nhiên là vội vàng hành lễ chào hỏi.

Những thứ khác không nói, quỹ từ thiện chữa bệnh này của bọn họ, nhờ vào danh nghĩa của hội trưởng danh dự Sở Vĩnh Du này, đã nhận được sự giúp đỡ vô cùng lớn, một lần nữa được trải nghiệm điểm đáng sợ của Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, anh xem đi, đây là tất cả những thứ liên quan đến quỹ…”

Tông Thanh vẫn chưa nói xong, Sở Vĩnh Du xua tay, đã cầm bút lên.

“Tôi tin tưởng Vô Địch, đồng thời cũng tin tưởng mọi người, tôi đã đồng ý làm đội trưởng danh dự này, thì không cần báo cáo bất cứ thứ gì với tôi, làm tốt tất cả mọi thứ mới là nhiệm vụ của mấy người, nếu như có ai dám tư lợi trên việc này, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí.”

Liêu Thông Lâm ở bên cạnh vội vàng gật đầu.

“Anh Sở, anh yên tâm, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám động tay, trước mắt đã huy động được số tiền lến đến 9000 tỷ, còn có số tiền của một vài gia tộc lớn của nước R vẫn chưa nhận được, nếu như không xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, tiền quỹ lúc đầu của chúng ta có thể lên đến ít nhất hàng chục tỷ, liên quan đến hạng mục giúp đỡ những người không thể trả được chi phí chữa bệnh, những người bên dưới đã bắt đầu làm rồi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, sau đó ký tên, dường như nét bút cuối cùng vừa đặt xuống, điện thoại lại vang lên, nhìn thấy là điện thoại của Nam Cung Vô Phong, cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Alo.”

“Vĩnh Du, cậu nhận được tin tức chưa, bên trên đã thông qua đề án hủy bỏ thân phận chiến thần của cậu rồi, đã xảy ra chuyện gì? Ông Tần cũng không giải quyết được sao?”

Nhanh như vậy sao? Khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên, hành động của ông Vu thật sự không cho bất kỳ biến số nào có thời gian xuất hiện.

“Ừ, xảy ra một vấn đề nhỏ, sao vậy?”

Sao vậy? Nam Cung Vô Phong cũng không còn lời nào để nói, nguyên nhân trước đây Sở Vĩnh Du được tất cả mọi người xem trọng, sợ hãi, nịnh bợ là gì, còn không phải là vì thân phận chiến thần của nước R sao, một khi mất đi, những nhân vật và gia tộc lớn kia, ai sẽ mặc kệ anh.

Đương nhiên, nói về võ lực, Sở Vĩnh Du chắc chắn cũng là hàng đầu, nhưng hình thành của xã hội bây giờ, võ lực chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi, trước đây Sở Vĩnh Du có thể thông qua thân phận chiến thần thực hiện được rất nhiều hành động, bây giờ thì sao? Ngoại trừ ở trong bóng tối không bị phát hiện, muốn công khai thực hiện như trước đây, chắc chắn là điều không thể, cái lợi và cái hại trong đó, ông ta không tin Sở Vĩnh Du không nghĩ đến.

“Vĩnh Du, cậu không có một chút cảm xúc nào sao?”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Có cảm xúc gì, ngược lại cảm thấy cả người đều thoải mái, không phải sao? Thế nào? Nam Cung tộc trưởng muốn rủ bỏ quan hệ với tôi? Có phải đã bắt đầu hối hận về quyết định cuối cùng rồi.”

Còn về cái gọi là quyết định mà Sở Vĩnh Du đang nói rốt cuộc là ám chỉ cái nào, sợ là chỉ có Nam Cung Vô Phong mới biết được.

Sau khi im lặng một khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Vô Phong lên tiếng.

“Sở Vĩnh Du, cậu quá xem thường người bác như tôi rồi, bác của cậu đã không làm thì tôi, một khi đã làm sẽ chỉ có đi một con đường, hơn nữa, từ đầu đến cuối chúng ta chảy cũng một dòng máu, cho nên.”

“Lễ đính hôn của Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yên Nhi tôi vẫn sẽ tham dự.”

Đến lúc này, khi điện thoại đã ngắt, trong lòng Sở Vĩnh Du vẫn còn kinh ngạc, không thể không nói, Nam Cung Vô Phong này là một người trí dũng kiệt xuất thật sự.

Nam Cung Vô Phong đã biết rồi, những gia tộc khác có lẽ cũng rất nhanh sẽ biết được, phản ứng của các bên sẽ như thế nào đây?