Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 519




CHƯƠNG 519: DẠY EM VÕ CÔNG ĐI

“Nhìn xem! Đây mới là khiêm tốn, chẳng trách người ta đối mặt với đội hình như này không sợ hãi chút nào.”

“Lại không, vốn dĩ loại tự mãn quá mức này, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp gì.”

Một nhóm năm người Sở Vĩnh Du khi đi ra khỏi nhà hàng, những khách hàng đó mới dám nhỏ tiếng bàn luận, loại đảo ngược này cũng khiến bọn họ đủ lé mắt.

Gần như là vừa ra ngoài, một chiếc Lamborghini màu cam cực đẹp bèn đột nhiên dừng ở trước mặt bọn họ, một người trẻ tuổi từ bên trong bước ra, diện mạo cũng được, tay ôm một bó hoa hồng xanh.

“Hiểu Tiêm, biết em thường đến đây ăn sáng, cho nên cho em một bất ngờ, hoa hồng xanh vừa mới vận chuyển từ nước ngoài qua đường hàng không về, thích không?”

Sắc mặt của Đồng Hiểu Tiêm phải nói là rất khó coi, Tân Tằng ở đây, mấu chốt là Sở Vĩnh Du cũng ở đây, người theo đuổi vậy mà còn xuất hiện.

“Lệ Phong! Anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi có bạn trai rồi, xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Rất rõ ràng, Lệ Phong này cũng không biết Thượng Quan Yến Nhi, đang muốn mở miệng, đột nhiên Sở Vĩnh Du đi đến trước mặt anh ta, lập tức túm chặt cổ áo của anh ta.

“Anh chính là Lệ Phong? Đi theo tôi, có vài câu muốn hỏi anh?”

Xoạt!

Rất bất ngờ, hai người trung niên đã xuất hiện, chắc là người âm thầm bảo vệ đằng sau Lệ Phong.

Một tia khí thế tản ra, sắc mặt của hai người trung niên đó thay đổi, sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn Sở Vĩnh Du dẫn cậu chủ nhà mình đi.

Ánh mắt của Lệ Phong vốn sắc lạnh, tự nhiên cũng nhận được được một tia khí thế đó, cộng thêm hai đại cao thủ bảo vệ mình đều biến thành như kia, lập tức biết người đàn ông trước mặt này tuyệt đối là cao thủ trong võ giả.

“Tôi là anh rể của Đồng Hiểu Tiêm, tôi hỏi anh, anh thành thật trả lời, như thế không cần chịu khổ.”

Lệ Phong bị dọa sợ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đùa chứ, hai cao thủ mà gia tộc phái đến, đó đều là võ giả cửu phẩm, lại mất đi sức chiến đấu như vậy, anh ta nào dám hung hăng.

“Ha ha, anh khá thành thật, theo lý mà nói, anh nếu đã dám nói một câu từng ngủ với Đồng Hiểu Tiêm với vị hôn thê của anh, theo tôi thấy, anh chắc là một kẻ rất lông bông, hiếm thấy, anh cũng có lúc sợ hãi.”

Nghe thấy lời này, mặt của Lệ Phong đã trắng.

“Đại ca, tôi chưa từng nói, tôi thật sự chưa từng nói, hơn nữa tôi không có vị hôn thê, thật đấy, tuyệt đối là có người đang bôi nhọ tôi.”

Sắc mặt của Sở Vĩnh Du trở lạnh, mở miệng nói.

“Những điều này đều không quan trọng, anh tại sao muốn theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, thời gian của tôi có hạn.”

Tuy không có phóng thích bất kỳ khí thế và sát khí gì, nhưng Sở Vĩnh Du đã là Võ Vương, ánh mắt cũng không phải là cái người bình thường có thể chống đỡ được, cho nên Lệ Phong không tự chủ mà nuốt nước bọt, vội vàng nói.

“Là… là vì nhà họ Phùng ở Hải Môn, mấy người theo đuổi như chúng tôi đều là người làm ăn ở Hải Môn, khoảng thời gian trước, nhà họ Phùng đột nhiên thu mua công ty mạng mà Đồng Hiểu Tiêm đang làm việc, chúng tôi sau nhiều lần nghe ngóng, phát hiện vậy mà chính là vì Đồng Hiểu Tiêm mà thu mua, cho nên đoán rằng, quan hệ của Đồng Hiểu Tiêm và nhà họ Phùng chắc rất không đơn giản, nếu như có thể kết hôn, vậy việc làm ăn sau này chắc chắn có bảo đảm rồi.”

Nói đến đây, sợ Sở Vĩnh Du không tin, Lệ Phong còn giải thích tiếp.

“Đại ca, những gì tôi nói đều là thật, không tin anh có thể đi điều tra, thật đấy.”

Có được đáp án như này, Sở Vĩnh Du có hơi bật cười.

Mới đầu, anh thật sự tưởng rằng là vì anh mới đột nhiên có một số phú nhị đại điên cuồng theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm như vậy.

Nhưng vị hôn thê của Lệ Phong xuất hiện và chính Lệ Phong, ngay cả tư cách quen biết gia tộc Thượng Quan cũng không có, rất rõ ràng, những người này chỉ là một số hào môn bé mà thôi.

Quả nhiên, đáp án xuất hiện rồi, có điều điều duy nhất khiến anh không ngờ, vậy mà là vì nhà họ Phùng ở Hải Môn.

“Anh có thể đi rồi, đừng đến quấy rầy Hiểu Tiêm nữa, hiểu chứ?”

“Được được, tôi bảo đảo sẽ không xuất hiện nữa, bảo đảm!”

Sở Vĩnh Du cũng không định can dự gì cả, nhà họ Phùng muốn báo ơn, đó là chuyện của bọn họ, huống chi như này, cũng có thể rèn luyện ở mức độ cao nhất và tốc độ nhanh nhất cho cô em vợ Đồng Hiểu Tiêm này, chuyện tốt vậy sao mà không làm.

Chơi một ngày, sau khi mua một ít quà cho con gái Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du ngồi máy bay quay về Tỉnh Thành.

Còn may có nhiệm vụ mà ông Tần giao cho, chỗ núi Bàn Sơn môn mà hai ngày nữa phải đi nằm trong khu rừng của ở ngoại ô Tỉnh Thành, anh cũng không cần ra khỏi cửa nữa.

Đến nhà đã là mười giờ tối, bà xã Đồng Ý Yên đang ở phòng khách xem phim.

Vừa bước vào, một bóng dáng nhỏ nhắn đã lao tới.

“Ba, con nhớ ba rồi.”

Sở Vĩnh Du vội bế Hữu Hữu lên, có hơi ngạc nhiên.

“Hữu Hữu, muộn như vậy rồi, sao con còn chưa đi ngủ?”

Đồng Ý Yên ở bên kia bất lực nói.

“Còn không phải tại anh, hôm nay khi gọi video nói sắp trở về, còn mang nhiều quà cho nó, dỗ thế nào cũng không đi ngủ, cứ muốn đợi anh về, hừ! Lát nữa nhiệm vụ dỗ con ngủ giao cho anh.”

Ai ngờ, Hữu Hữu trực tiếp phản bác.

“Mới không phải, mẹ thối trách nhầm con rồi, ba, thật ra con là quá nhớ ba, cho nên mới không ngủ được.”

Nói thì nói như vậy, nhưng mắt rõ ràng nhìn chằm chằm vào chiếc túi lớn mà Sở Vĩnh Du xách, hoàn toàn bán đứng tâm tư nhỏ của cô bé.

“Được được, ba cũng nhớ Hữu Hữu, đến xem thử ba mang quà gì về cho con, có rất nhiều đồ đều là đồ khi con đi mẫu giáo có thể dùng đến.”

Phấn khích và vui đùa cả tiếng đồng hồ, Hữu Hữu mới được Sở Vĩnh Du dỗ lên giường, còn phải kể vài câu chuyện trước khi ngủ thì cô bé mới chìm vào giấc ngủ.

Xuống lầu, Đồng Ý Yên vặn eo, Sở Vĩnh Du nhìn đường cong hoàn mỹ được vén lên dưới bộ đồ ngủ bằng ren, anh lập tức đi tới trực tiếp bế Đồng Ý Yên lên.

“Aiya! Anh làm gì thế! Còn chưa tắm đó?”

Sở Vĩnh Du mang vẻ kích động, đã bắt đầu đi về lên lầu.

“Anh sáng sớm đã tắm ở khách sạn rồi, vợ à, ai kêu em vừa rồi vặn eo câu dẫn anh chứ, vậy anh nếu như không có chút hành động thì còn tính là đàn ông không?”

Đồng Ý Yên quở trách nhìn liếc, cúi đầu thấp giọng nói.

“Hừ! Vậy thì phải xem anh có thành ý lớn cỡ nào.”

Sau một phen mây mưa, Đồng Ý Yên dựa vào trong lòng Sở Vĩnh Du, đột nhiên nhíu mày.

“Vĩnh Du, chúng ta đều luôn không dùng biện pháp phòng tránh, nhưng cũng không có mang thai, hai chúng ta có phải nên đi kiểm tra thử không?”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Không cần, cơ thể của chúng ta đều không có vấn đề gì, lý do bây giờ khó mang thai hơn nhiều, là vì thực lực võ đạo của anh đang không ngừng nâng cao, càng về sau, tỉ lệ có thể có con càng thấp, đây cũng là chuyện không có cách nào, tương tự, cũng không phải là cái anh có thể khống chế.”

Không biết tại sao, Đồng Ý Yên đột nhiên trầm mặc.

Sở Vĩnh Du ngược lại cũng không có phá vỡ loại trầm mặc này, chỉ ôm chặt vợ như vậy, giống như có cả thế giới.

Rất bất ngờ, Đồng Ý Yên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập loại kiên định nào đó.

“Vĩnh Du, dạy em võ công đi.”