Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 512




CHƯƠNG 512: HOÀN TOÀN LUNG LAY RỒI

“Ông Chu, liên quan đến Sở Vĩnh Du, tôi tiết lộ một chút với ông, kết luận mà cao tầng của web đen chúng tôi đưa ra, chỉ có một câu.”

Lời nói cuối cùng của người đàn ông mặc áo khoác, khiến Chu Bằng sinh ra một chút hy vọng.

“Làm phiền ông nói cho tôi biết, bất mặc bỏ ra cái giá gì, tôi đều muốn giết chết Sở Vĩnh Du, báo thù cho con trai của tôi.”

Thật ra đây đã không đơn giản là vấn đề báo thù rồi, con trai của ông ta tìm được nơi phù hợp tiêu chuẩn đó, mắt thấy nhà họ Chu sắp bay lên cao, tất cả mọi người của nhà họ Chu đều có thể trở thành huyết tộc trường sinh bất lão thì Sở Vĩnh Du chui ra, cho nên đã không chỉ đơn giản là mối thù giết con.”

“Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông.”

Nói xong câu này, người đàn ông mặc áo khoác đi mất, để lại một mình Chu Bằng ở đó suy nghĩ, dần dần, đôi mắt vốn mờ mịt, dường như lại xuất hiện mấy tia sáng lập lòe.

Tỉnh Thành nước R, Sở Vĩnh Du vừa mới về đến nhà ở Vân Vụ Chi Hải, trong nhà tự nhiên là không có ai.

Cũng vào lúc này, anh đã nhận được điện thoại của Thượng Quan Vô Địch.

“Anh rể, xảy ra chút vấn đề.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Chuyện của Lạc Gia Minh sao?”

“Phải, anh rể, theo lý mà nói, cái loại như nhà họ Lạc, thậm chí cũng không cần anh cả của em ra mặt, em tới đó cũng có thể chỉ vào mũi của gia chủ nhà họ Lạc mà mắng, nhưng lúc đó em đi rồi, kết quả Lạc Lôi ba của Lạc Gia Minh, rất là hung hăng ngang ngược.”

Ngay cả Thượng Quan Vô Địch cũng dùng từ ngữ hung hăng như này, đủ biết là tức không nhẹ.

“Cậu tiếp tục nói.”

“Em không biết chuyện gì, tóm lại thì Lạc Lôi tuy không nói rõ, nhưng ẩn ý hình như đang nói, chính là ông nội của em đến cũng không dễ xử, sau đó thì sao, em sợ em manh động làm lỡ chuyện của anh rể, cho nên đi tìm ông nội của em, bây giờ biết đáp án rồi.”

Đợi một lúc lâu, giọng nói của Thượng Quan Vô Địch mới lần nữa truyền đến.

“Cửu Long lệnh, ông nội của em nói, Lạc Lôi không biết tại sao đột nhiên có Cửu Long lệnh, em căn bản không biết Cửu Long lệnh là cái thứ gì, nhưng ông nội của em nói, chỉ cần nói cho anh thì anh chắc chắn sẽ hiểu, chuyện này đã không phải là chuyện gia tộc Thượng Quan chúng em có thể nhúng tay rồi.”

Cửu Long lệnh? Lông mày của Sở Vĩnh Du càng nhíu chặt, thuận miệng nói một câu tôi biết rồi, sau đó đã cúp máy.

Nói thật, anh cũng căn bản không biết cái gọi là Cửu Long lệnh là cái thứ gì, có điều có thể khiến ông cụ Thượng Quan nói ra lời như này, sợ rằng chắc không phải là một vật bình thường.

Lạc Gia Minh, bắt buộc phải nhanh chóng xử lý, nếu không là đàn ông, là chồng, mặt mũi của Sở Vĩnh Du biết để ở đâu, huống chi cũng lập quân lệnh trạng với vợ Đồng Ý Yên rồi, nếu không làm tốt, vậy gọi là gì chứ.

Thuận tay gọi cho ông Tần, cuộc gọi rất nhanh được kết nối.

“Ông Tần, tôi muốn biết Cửu Long lệnh là thứ gì?”

Ông Tần ở đầu bên kia cười nói.

“Hửm? Trước đó không phải còn nói thuận theo tự nhiên hay sao? Sao nhanh như vậy từ kênh khác nghe ngóng được rồi? Không đúng, kênh khác cũng không thể biết, chắc là Văn Khả Hân nói cho cậu nhỉ.”

Cửu Long lệnh sao lại có liên quan đến Văn Khả Hân rồi, Sở Vĩnh Du cảm thấy dường như càng thêm hồ đồ.

“Ông Tần, đừng mập mờ nữa, không liên quan đến Văn Khả Hân.”

“Được, nước R luôn tồn tại thế gia cổ võ, ban đầu cũng ầm ĩ một trận, cuối cùng quốc gia dành ra một nơi, để bọn họ sống ở đó, đừng nói người bình thường, dù là võ giả thực lực cao cường, cũng tuyệt đối không tìm được nơi đó, nơi đó, chúng ta gọi là Cửu Long Vực.”

Nghe đến đây, Sở Vĩnh Du đã rõ một ít, hỏi thẳng.

“Ông Tần, tôi chỉ hỏi ông, tôi có thể giết không?”

Ông Tần cười nói.

“Vĩnh Du, cậu bây giờ là Chiến Thần nước R, thân phận tôi không cần nói rồi, biết tính khí của cậu, cho nên tôi lấy một ví dụ, bất cứ ai mạo phạm Chiến Thần nước R, đều là tội chết, cậu nói có thể giết không?”

Nhận được đáp án, trong lòng Sở Vĩnh Du đã có tính toán.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông Tần.”

Ông Tần ở đầu dây bên kia nghe tiếng tút tút, bật cười lắc đầu.

“Vĩnh Du, quỹ đạo của thời gian, có lúc mặc kệ quanh co như nào, cuối cùng đều phải quay lại đường tuyến đã định, Cửu Long Vực, xem ra không bao lâu nữa, cậu bắt buộc phải đến một chuyến rồi.”

Trong câu lạc bộ tư nhân nào đó ở Tỉnh Thành, Lạc Gia Minh ngồi ở chính giữa chiếc sô pha, hai bên đều là mỹ nữ, có tới mười người.

Nghiêng sang bên, Ngô Tiêu Tiêu ngồi đó, biểu cảm trên mặt, phức tạp khó tả.

“Ngô Tiêu Tiêu, thứ như ánh mắt này thật là không phải trời sinh, về sau cũng có thể tôi luyện, tôi bây giờ cho anh cơ hội đứng đội, không có liệt anh vào phía của Sở Vĩnh Du, nếu không ha ha, ba tôi cũng không cần cho nhà họ Ngô các anh một lời cảnh cáo.”

Thấy khi Lạc Gia Minh nói chuyện vẻ mặt cực kỳ khinh thường, ánh mắt cũng tràn ngập sự bố thí, Ngô Tiêu Tiêu tức không chỗ xả, nhưng anh ta căn bản không dám nổi giận.

Theo lý mà nói, nhà họ Ngô bọn họ chắc chắn không so được với nhà họ Lạc ở Thiên Hải, nhưng nhà họ Lạc ở Thiên Hải muốn tiêu diệt nhà họ Ngô bọn họ, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên, có khi thật sự không thể lấy lẽ thường ra để bàn luận được, sau khi nhận được điện thoại của Đồng Ý Yên, anh ta vội chạy tới, Lạc Gia Minh thuận tay gọi một cuộc điện thoại, Ngô Tiêu Tiêu sau đó nhận được điện thoại của ba anh ta.

Nói mấy người nhà họ Lạc tìm đến, toàn bộ trong vòng vài phút có thể tiêu diệt hết nhân vật đỉnh cấp của nhà họ Ngô bọn họ.

Loại nhân vật lớn cấp bậc này, nói thật, bọn họ không cho rằng Sở Vĩnh Du có thể chạm tới, cho nên mới có tình huống như hiện tại, Ngô Tiêu Tiêu thậm chí cũng không dám báo tin cho dù chỉ là một ít với Sở Vĩnh Du.

“Cậu Lạc, thật sự cứ muốn như vậy sao?”

Gần như lời nói vừa dứt, Lạc Gia Minh cầm một ly rượu lên, trực tiếp hắt ra, nếu không phải là khoảng cách xa, ly rượu này không chỉ là hắt vào quần của Ngô Tiêu Tiêu, mà là đầy mặt rồi.

“Con mẹ nó anh có tư cách hỏi sao? Nhớ lấy, bữa rượu hôm nay kết thúc, anh nếu như còn không cho đáp án, vậy tôi chỉ có thể quy anh thuộc nhóm của Sở Vĩnh Du. Ông đây nói rõ cho anh biết, mặc kệ Sở Vĩnh Du là ai, cho dù anh ta là thiên vương lão tử, lần này cũng tuyệt đối không thể lật mình, anh căn bản không biết, anh ta đã chọc giận đến nhân vật nào đâu, loại cấp bậc đó, ừm… anh có thể nghĩ thành là thần linh trên trời rồi.”

Ngô Tiêu Tiêu cũng không biết ẩn ý mà Lạc Gia Minh muốn biểu đạt là gì, trong lòng lúc này giống như con kiến bò trên chảo nóng, vô cùng khổ sở.

Lúc này, một cô gái ngồi ở bên cạnh Lạc Gia Minh, đối mặt với đôi tay, cố ý thẹn thùng nói.

“Cậu Lạc, anh thật đáng ghét.”

Chuyện khủng khiếp đã xảy ra, Lạc Gia Minh đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay trái lấy ra một con dao gấp từ trong túi, rạch hai dao vào cổ của cô gái.

“Mẹ nó, ông đây ghét nhất loại làm gái mà còn lập miếu thờ như cô, thật là mất hứng.”

Mãi đến lúc này, các cô gái khác mới phản ứng lại, đều hét lên, muốn chạy ra khỏi phòng bao.

Phụt phụt!

Lạc Gia Minh giống như ma điên, vậy mà lại trực tiếp đâm chết một cô gái khác, còn quát.

“Mẹ kiếp ai dám hét, ông đây giết chết người đó.’ Đến đây, toàn trường lập tức im lặng như tờ.

Ngô Tiêu Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn hai cỗ thi thể, cả người đều ngây ngốc.

Chỗ dựa đứng sau Lạc Gia Minh rốt cuộc là ai? Vậy mà khiến hắn phiêu đến mức độ tùy hứng giết người như này, quá đáng sợ rồi.