Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 507




CHƯƠNG 507: THẤT TÌNH

Nhìn một lúc, lông mày Sở Vĩnh Du nhíu lại càng sâu.

Miêu Duệ này, chỉ nhìn vào tư liệu, thì không có vấn đề gì, ngược lại phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

Nhà của Miêu Duệ ở Thiên Hải, tuy không thuộc hàng giàu có nhưng lại có nhiều tiền, đến thành phố Phong quả thực là đi đầu tư.

Nhưng không ai là hoàn hảo cả, càng như vậy, càng cảm thấy có vấn đề.

“Tường Vi, phái vài người nhìn chằm chằm Miêu Duệ, tôi cần nhật ký cuộc gọi của anh ta và tất cả mọi thứ.”

“Vâng.”

Lúc trở về tỉnh thành đã là nửa đêm, gần như vừa vào đến thành, Hồ Hân Hân vậy mà gọi điện thoại đến.

“Anh Sở, anh ở tỉnh thành à? Anh đi uống rượu với tôi được không?”

Vốn dĩ Sở Vĩnh Du nhất định sẽ từ chối, nhưng nghĩ đến bây giờ Tỉnh Vu Dịch cũng đã chết, vậy thì khủng hoảng của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ cũng đã được giải quyết, anh nên nói một tiếng sau đó thu lại ấn sát khí.

“Được.”

Tới nơi, Tường Vi đột nhiên gọi nói.

“Anh Sở, tôi … tôi có thể đi cùng anh vào không? Nghĩ nghĩ, tôi nhiều năm rồi không đến hộp đêm.”

Nhìn Tường Vi bất lực, Sở Vĩnh Du có chút không nhịn được cười, nhưng nghĩ đến tuổi của Tường Vi thì anh cũng thoải mái.

” Muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng không ở lại lâu.”

Cứ thế, cả hai vào một hộp đêm tên là Muse, mặc dù đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng ở đây sôi động thực sự ngoài sức tưởng tượng.

Lúc Tường Vi đi qua cổng an ninh, một giọng nói gấp gáp đột ngột vang lên.

“Thưa cô, sau lưng cô đeo gì thế?”

Bảo vệ đột nhiên hỏi, Tường Vi mới nhớ ra, vội lè lưỡi đi tới bên cạnh Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, tôi hay là không vào đâu, tạm biệt.”

Sở Vĩnh Du rõ ràng, Tường Vi sau lưng chắc chắn đang mang súng, về việc tại sao đột ngột không đi vào, anh cũng lười nghĩ tới.

Tiếp tục đi vào, âm nhạc đinh tai nhức óc bắt đầu lọt vào tai.

“Anh Sở, đi thôi.”

Không ngờ, Hồ Hân Hân đã đợi ở cửa, lập tức khoác tay Sở Vĩnh Du, đi vào trong.

Đối với môi trường ồn ào này, Sở Vĩnh Du thật sự không có hứng thú nổi, trước giờ không thích mấy nơi thế này, hôm nay coi như phá lệ.

Đang đi, âm nhạc đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều, nghe DJ nhấc micro và nói chuyện.

“Tối nay Ngô công tử tính tiền toàn bộ! Hoan hô!”

Ngay lập tức, toàn bộ hiện trường trở nên bùng nổ, tiếng hét của các cô gái hết đợt sóng này sang đợt sóng khác.

Phải biết, loại hộp đêm nóng bỏng này bình thường có mức tiêu xài vài triệu một đêm, chỉ có thể nói là xa xỉ thực sự.

Hồ Hân Hân thật ra đã đặt phòng riêng, sau khi cửa đóng lại, âm thanh bên ngoài quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều, đối với Sở Vĩnh Du mà nói, cũng coi như một sự thoải mái.

Lúc tiếp xúc với Hồ Hân Hân, Sở Vĩnh Du đã thu ấn sát khí lại rồi, nên cũng không định ở lại lâu.

“Anh Sở, sau khi từ Vân Kinh trở về, tôi luôn thấy trong lòng bất an, luôn cảm thấy có chuyện.”

Ngồi xuống, nghe Hồ Hân Hân nói xong, Sở Vĩnh Du liền nở nụ cười.

“Đừng lo lắng, đều kết thúc rồi, tôi có thể đảm bảo rằng những chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Hồ Hân Hân lập tức kích động.

“Thật không? Hì hì, thật tốt, anh Sở anh đã nói như vậy thì tôi nhất định phải tin, lại đây, uống rượu đi.”

Uống một hồi, thấy bộ dáng không vui vẻ của Sở Vĩnh Du, Hồ Hân Hân cong môi nói.

“Tôi biết mấy ông già các anh không thích chỗ này đâu, không sao, tôi cũng đã hẹn mấy cô bạn gái rồi, đợi họ đến, anh có thể rời đi, hehe.”

Sở Vĩnh Du thở phào nhẹ nhõm, còn đang suy nghĩ lấy cớ gì rời đi, anh cũng coi như hiểu được, Hồ Hân Hân gọi anh qua không phải vì uống rượu mà là tâm tình không yên.

Sau hơn nửa tiếng, hai cô gái mở cửa bước vào.

Hồ Hân Hân liếc nhìn ra cửa, hỏi ngay.

“Hai người làm sao vậy? Tiểu Ngư với Tiểu Lệ đâu?”

Một cô gái ngồi xuống bên cạnh Hồ Hân Hân, một bên từ trong túi nhỏ lấy ra một bao thuốc lá, một bên ghen tị nói.

“Tôi gặp một người đàn ông trong phòng bao, cả hai người họ đều được đưa đi cùng cậu Ngô rồi.”

Cô gái kia cũng phụ họa theo.

“Ai, đáng tiếc chúng tôi quan hệ trong giới ít, nếu không đã được uống rượu với cậu Ngô rồi.”

Hồ Hân Hân ngẩn ra, đồng thời có chút tức giận.

“Không được, tôi phải gọi cho bọn họ? Rõ ràng là tôi kêu bọn họ tới, đi cùng cậu Ngô là sao.”

Vừa cầm điện thoại lên, ngay lập tức bị chặn lại.

“Cô đừng mà, đó là cậu hai Ngô Đồng của nhà họ Ngô, nhà giàu số hai ở tỉnh thành chúng ta đó, có thể khiêu khích sao? Ba người chúng ta uống rượu, nói chuyện phiếm, cô không phải tìm cho chúng tôi một anh đẹp trai đây sao?”

Sở Vĩnh Du vốn định rời đi, nhưng lời nói của cô gái còn lại khiến anh tạm thời từ bỏ ý định này.

“Phải, tôi có nghe người đưa Tiểu Ngư với Tiểu Lệ đi nói, Ngô Đồng hình như đang thất tình, cần gấp nhiều mỹ nữ đi cùng để chuốc say, he he, theo tôi, say thật rồi lên giường một đêm, nếu có thể mang thai đứa con của Ngô Đồng, tuyệt đối là có lời, nói không chừng có cơ hội trở thành bà Ngô nữa đó. “

Ngô Đồng thất tình làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của anh hình như đang cùng Lam Mị tiến triển tốt đẹp, làm sao có thể chia tay được?

Vốn muốn gọi điện cho vợ hỏi, nhưng sau khi nghĩ lại, Sở Vĩnh Du cảm thấy trước tiên nên hỏi Ngô Đồng đã xảy ra chuyện gì.

Nhấn nút vào nút phục vụ, rất nhanh sau đó có một người phục vụ bước vào.

“Giúp tôi gọi điện thoại cho Ngô Đồng, cứ nói cho anh ấy biết, Sở Vĩnh Du đến tìm anh ấy là được.”

Người phục vụ sắc mặt đại biến, anh sợ là đồ ngốc đi… Đó là cậu hai phú hào của nhà họ Ngô, là sự tồn tại ông chủ của chúng tôi phải nịnh nọt đó, anh bảo tôi gọi?

“Xin lỗi anh, chuyện này anh làm khó tôi quá.”

Không chỉ có người phục vụ nghĩ như vậy, hai cô bạn gái của Hồ Hân Hân cũng ngẩn ra, nếu không phải nể mặt mũi của Hồ Hân Hân thì họ đã cười thành tiếng rồi.

Anh nghĩ anh là ai, há mồm ngậm miệng lại mời một vị Phật lớn như vậy đến đây? Đùa thiệt vui, hoàn toàn mơ mộng giữa ban ngày.

“Cậu đi ra ngoài trước.”

Sở Vĩnh Du cũng không làm cho người phục vụ lúng túng, vốn dĩ tính qua đó, nhưng nghĩ đến bên Ngô Đồng có quá nhiều người, mỗi lần mình lại là bộ dạng căng thẳng, cũng khiến Ngô Đồng xấu hổ.

Vấn đề là, anh chưa có số của Ngô Đồng.

Vừa tính gọi điện cho Ngô Tiêu Tiêu, Hồ Hân Hân đột nhiên đứng dậy.

“Anh Sở, đợi chút, tôi sẽ gọi cho anh.”

Hai cô gái muốn ngăn cản, Hồ Hân Hân đã ra khỏi phòng, tức giận nhìn Sở Vĩnh Du.

“Này! Anh có phải là đàn ông không, còn ngồi đó?”

“Anh tính chuyện xấu gì thế, Hân Hân đột nhiên xông vào, hẳn là có phiền phức lớn, anh mau đi cứu đi.”

Sở Vĩnh Du khẽ cười.

“Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu.”

Trần Việt tìm được bạn trai, Lam Mị lại chia tay Ngô Đồng, Sở Vĩnh Du luôn cảm thấy, dường như có mây mù đang bao phủ lấy mình.