Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 479




CHƯƠNG 479: HỘ TỐNG

Từ lời của hai người phụ nữ này, không hiểu vì sao Tỉnh Vu Dịch khiến bọn họ cảm thấy một sức hấp dẫn chết người, hơn nữa còn khiến bọn họ thần hồn điên đảo, không biết chuyện gì nữa.

Sở Vĩnh Du đoán, quan trọng nhất là việc trước đây Chu Vũ Đình, con gái của Chu Tiếu đúng là bị Tỉnh Vu Dịch đưa đi, hơn nữa cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đã thành công.

Điều khiến mọi người lo lắng hiện giờ là Tỉnh Vu Dịch không cần sự đồng ý của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ để đưa bọn họ đi mà hoàn toàn có thể tùy tiện làm theo ý mình.

Lần này Tỉnh Vu Dịch lại thăm dò xem Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được hai người phụ nữ này hay không, để lần sau lộ mặt còn biết đường tính toán.

“Anh Sở, chuyện thế này sẽ lại xảy ra sao?”

Đương nhiên Bạch Hinh Vũ hiểu về chuyện này nhiều hơn một chút, không bị hoang mang như Hồ Hân Hân.

“Tạm thời chắc là không. Anh ta biết tôi đang bí mật bảo vệ hai cô, chắc anh ta sẽ không dám mạo hiểm nữa. Yên tâm đi, hai người vẫn có thể tiếp tục sống tiếp cuộc sống bình thường.”

Sở Vĩnh Du chỉ có thể an ủi như vậy, nếu không cuộc sống về sau của hai người phụ nữ này không phải luôn chìm trong lo lắng và sợ hãi sao.

Quả nhiên là hai người bọn họ vẫn rất tin tưởng Sở Vĩnh Du, ngay cả Hồ Hân Hân chỉ biết qua về chuyện này cũng đã nở một nụ cười trên mặt.

Sau khi hai người phụ nữ rời đi, Sở Vĩnh Du không định ở lại đây nữa, anh ngồi máy bay đi thẳng tới Tỉnh Thành, nỗi nhớ dành cho gia đình trong bốn năm nay đã dâng cao như thủy triều.

Trên máy bay, Sở Vĩnh Du ngồi ở khoang hạng nhất, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tự nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên làm anh mở mắt ra.

“Wa! Cậu Chu đúng là một nhân vật nổi tiếng từ nước ngoài trở về, còn có cả máy bay chiến đấu để hộ tống.”

Trong khoang hạng nhất, một người phụ nữ trang điểm đậm nhưng vẫn có thể nhận ra cô ta có một dung mạo rất đẹp, người này chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ máy bay.

Dù trời tối, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hình như có một chiếc máy bay chiến đấu đang bay song song với chiếc máy bay đang chở khách này.

Cách này thường dùng để hộ tống, bên một phía khác còn một chiếc máy bay chiến đấu khác.

Bên cạnh người phụ nữ kia là một người đàn ông trẻ tuổi, để tóc dài vừa phải, thắt một bím ở phía sau, đeo một cặp kính, dáng vẻ có vẻ khá ưa nhìn, lúc này anh ta nhếch miệng lên rồi nói.

“Có biết kín đáo là gì không? Lần này tôi về nước là để đầu tư, được quốc gia coi trọng, cho máy bay chiến đấu hộ tống cũng là việc bình thường thôi.”

Anh ta vừa nói xong câu này, mấy người ngồi ở khoang hạng nhất không bình tĩnh được nữa, hai nữ tiếp viên hàng không cũng quay lại nhìn để xem người được máy bay chiến đấu hộ tống là một nhân vật thế nào?

Người phụ nữ đang nói chuyện càng thêm ngưỡng mộ hơn, cô ta đứng dậy đi đến bên cạnh người kia, ngồi thẳng lên đùi anh ta.

“Cậu Chu, anh đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt, anh đi cùng tôi vào nhà vệ sinh được không?”

Thanh niên kia vỗ mông người phụ nữ và nói.

“Ha ha, đúng là mạnh bạo lắm, đương nhiên là có thể rồi.”

Tuy rằng ngoài mặt hai nữ tiếp viên hàng không vẫn đang tươi cười nhưng trong lòng đã mắng người phụ nữ kia thậm tệ, trên máy bay mà lại dụ dỗ người ta vào nhà vệ sinh, đúng là không biết xấu hổ.

Đúng lúc này, chiếc máy bay tự nhiên rung lắc, loa thông báo phát đi thông tin.

“Thưa hành khách, máy bay gặp phải khí lưu, xin vui lòng thắt dây an toàn.”

Tình huống này xảy ra đột ngột khiến hai người bọn họ không thể đi vào nhà vệ sinh nữa, chỉ có thể ngồi lại vị trí của mình.

Sở Vĩnh Du chán nản nhìn chiếc máy bay chiến đấu bên ngoài cửa sổ, không biết là ai rỗi việc cho chiếc máy bay này đến đây, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, anh giơ tay lên vẫy tay ra bên ngoài cửa sổ.

“Ha ha! Cậu Chu, cậu… nhìn người đó đi, có phải tâm thần có vấn đề không? Thật sự là anh ta đang xua tay với máy bay chiến đấu sao, là để chào hỏi hay để những chiếc máy bay đó rút lui? Đúng là buồn cười.”

Tiếng cười của người phụ nữ rất lớn, khiến nhiều người cùng nhìn về phía Sở Vĩnh Du đang vẫy tay, tất cả mọi người đều không nhịn được cười.

Mọi người đã gặp những người giả vờ giỏi giang, nhưng chưa từng gặp ai như vậy, vẫy tay với chiếc máy bay chiến đấu là người ta sẽ trả lời lại sao?

Cậu Chu cũng cười bất lực, anh ta đã gặp quá nhiều người thích sĩ diện rồi tự làm khổ mình như vậy.

Nhưng một giây sau, một người nào đó kinh ngạc kêu lên làm tất cả mọi người sững sờ.

“Trời ơi! Máy bay chiến đấu rút lui rồi.”

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai chiếc máy bay chiến đấu ở hai bên sau cú xoay người rất đẹp đã hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu nữa.

Lúc này, ánh mắt của những người trong khoang hạng nhất nhìn Sở Vĩnh Du hoàn toàn thay đổi, xua tay mấy cái mà khiến cho chiếc máy bay chiến đấu phải rút lui sao? Chẳng lẽ hai chiếc máy bay chiến đấu này đến để hộ tống người đàn ông này sao?

“Tiếp viên, có phải chúng ta vừa mới rời khỏi địa phận Vân Kinh không?”

Tự nhiên, cậu Chu hỏi một câu rồi nhìn thời gian, sau đó gật đầu.

“Vâng thưa anh.”

Cậu Chu khẽ mỉm cười với người phụ nữ kia rồi nói.

“Máy bay chiến đấu hộ tống đến đây thì đương nhiên phải rút lui rồi, hiểu không?”

Anh ta vừa nói ra câu này, những người khác không thèm nhìn đến Sở Vĩnh Du nữa, thậm chí trong lòng còn cảm thấy khinh thường.

Còn giả vờ sao? Bây giờ bị người ta phanh phui rồi còn không dám giải thích một câu, nhất định là chột dạ.

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du không quan tâm đến những chuyện này, anh đoán những chiếc máy bay chiến đấu này có đến tám phần là do Phàn Tinh Thiên cử đến, chắc là lo lắng anh sẽ truy cứu việc ở Vân Đỉnh, có lẽ mọi việc chính là như vậy.

Máy bay bay đến Tỉnh Thành đã là 2 giờ rưỡi sáng, Sở Vĩnh Du cũng không thông báo cho người khác biết, đi thẳng tới trạm dừng xe taxi.

Người lái xe taxi ở vị trí đầu tiên đang nghe điện thoại.

“Ông Lý, ông phải lái xe chậm một chút. Lúc ban ngày tôi đã cảm thấy phanh xe hơi yếu rồi.”

“Yên tâm đi, tôi lái xe hơn 20 năm rồi. Tôi vừa thử rồi, vẫn được, vẫn trong phạm vi kiểm soát được, ngày mai tôi đến cửa hàng sửa chữa thay má phanh là được. Khách đến rồi, tôi không nói nữa.”

Cúp điện thoại xong, Sở Vĩnh Du ngồi vào ghế sau.

“Bác tài, cho tới Vân Vụ Chi Hải.”

“Được.”

Tài xế khởi động xe, trong lòng còn cảm thấy nghi hoặc còn khá bối rối, Vân Vụ Chi Hải là chung cư cao cấp nhất ở Tỉnh Thành, những người sống được ở đó đều vô cùng giàu có, vậy mà người này lại đi taxi, đúng là không thể tin được.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, đi vào con đường một chiều bốn làn, chiếc xe Bentley Mulsanne ngay phía trước chiếc xe taxi bất ngờ phanh gấp.

Tài xế taxi cũng phanh gấp, nhưng phanh xe yếu, chiếc xe đâm sầm vào đuôi xe Bentley trong sự kinh hãi của người tài xế.

Cũng may tốc độ không nhanh lắm, có thể cảm nhận rõ từ sức va chạm của cú đâm.

“Phù! Cũng may đã mua cả ba loại bảo hiểm, nếu không lần này nhất định sẽ phiền phức.”

Là một tài xế taxi, làm sao ông ta không nhận ra được những chiếc xe sang đang chạy trên đường. Theo những gì ông ta biết, tất cả các bộ phận, linh kiện của những chiếc xe sang triệu đô này chỉ có thể thay chứ không thể sửa. Tất cả những linh kiện nếu chỉ thay không sửa chắc cũng phải 150 triệu.

“Anh này, thật sự xin lỗi anh, hay là anh đổi sang một chiếc xe khác đi, chỗ này cũng khá dễ bắt xe, thật sự xin lỗi anh.”

Sở Vĩnh Du xua tay, sau đó xuống xe.

Cùng lúc đó, ba người cùng bước từ chiếc xe Bentley Mulsanne xuống, người lái xe là một thanh niên, người này sợ hãi mặt mày xanh mét.

Hai người đi phía sau, một người phụ nữ đang chỉnh lại bộ quần áo lộn xộn, có thể thấy rõ chiếc váy ngắn đã bị kéo lên rất nhiều.

Ngoài ra, thanh niên đeo kính và thắt bím tóc bên cạnh không phải ai khác mà chính là người đã khoe khoang trên khoang hạng nhất của máy bay.