Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 476




CHƯƠNG 476: ĐỊNH GIỞ TRÒ GÌ

Nghe những lời này, Thượng Quan Vô Địch vô cùng tức giận, khi anh ta đanh định tiến lên để tát Vệ Thanh Ba vài cái thì Liêu Thông Tâm tự nhiên ngăn anh ta lại.

“Để tôi, để tôi! Người anh em Vô Địch, vũ lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”

Thấy vậy, bởi vì suy nghĩ đến chuyện Sở Vĩnh Du đang làm việc nên Thượng Quan Vô Địch hừ lạnh một tiếng rồi thôi.

“Nhóc con, đợi đến khi anh rể của tôi làm xong việc, tôi không đánh cho cậu quỳ xuống gọi tôi là ông nội thì tôi không phải là Thượng Quan Vô Địch!”

Vệ Thanh Ba liên tục cười chế nhạo, khi anh ta đang định để người quản lý đuổi cả đám người này ra ngoài thì Liêu Thông Tâm lại đưa điện thoại cho anh ta.

“Cậu là con trai của Vệ Thành Công đúng không? Tôi đã gọi điện thoại rồi, cậu tự nói chuyện với ông ấy đi.”

Hả? Vệ Thanh Ba nhìn điện thoại đang gọi đi cho người tên chú Vệ, anh ta nhìn Liêu Thông Tâm một cái, trong lòng chắc chắn mình không hề quen biết người này nhưng anh ta vẫn nhận lấy điện thoại.

Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên một tràng cười sảng khoái.

“Thông Tâm à, ha ha, sao hôm nay con lại nhớ ra gọi điện thoại cho chú Vệ vậy?”

Giọng nói này… Sắc mặt Vệ Thanh Ba thay đổi, quả nhiên đây là giọng của ba anh ta.

“Ba… là con.”

“Thanh Ba? Sao con lại ở chung một chỗ với Thông Tâm?”

Cách xưng hô này có vẻ rất thân thuộc, Vệ Thanh Ba nuốt nước miếng.

“Ba, chuyện này… người tên Thông Tâm kia là ai vậy?”

Vệ Thanh Ba vừa nói xong câu đó cũng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thằng mất dạy! Mày có mâu thuẫn gì với Thông Tâm sao? Mày nghe đây, cho dù đó có phải là lỗi của Liêu Thông Tâm hay không thì mày cũng phải xin lỗi nó ngay lập tức cho tao, nếu không đến khi về nhà tao nhất định không tha cho mày.”

Cái gì!

Vệ Thanh Ba vô cùng ngạc nhiên, ba anh ta nói không chuyện trắng đen như vậy nhất định là do thân phận của Liêu Thông Tâm rất kinh khủng, kinh khủng đến mức ba anh ta cũng phải sợ hãi.

“Con hiểu rồi.”

Cúp điện thoại xong, Vệ Thanh Ba lập tức tươi cười nịnh nọt.

“Anh Liêu, đúng là không đánh không phải anh em, người trong nhà lại không quen biết nhau.”

Liêu Thông Tâm cười nhạt.

“Được rồi, đừng cố tình làm thân với tôi như vậy. Ba cậu miễn cưỡng lắm mới có tư cách để ngồi cùng một bàn với tôi và tôi phải gọi một tiếng chú. Còn cậu thì là cái gì chứ, đứng yên đó không được cử động, đừng làm phiền anh Sở làm việc.”

Sau đó, Liêu Thông Tâm vội vàng chạy đến trước mặt Sở Vĩnh Du khoe công, lúc này anh ta không tới nịnh bợ, chờ được khen thưởng thì còn đợi đến khi nào nữa?

“Anh Sở, anh cứ bận việc của anh đi. Vệ Thanh Ba kia em đã giải quyết xong rồi. Nếu anh có chuyện gì muốn hỏi cậu ta, cậu ta nhất định không có chuyện biết mà không nói đâu.”

Sở Vĩnh Du nhìn Liêu Thông Tâm rồi gật đầu.

“Cậu làm tốt lắm.”

Chỉ bốn chữ khen ngợi đơn giản nhưng Tông Thanh không nói được gì, Thượng Quan Vô Địch cảm thấy hơi ghen tị, bởi vì dù sao không có mấy người nhận được lời khen của anh rể.

Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du đi về phía Vệ Thanh Ba, không để ý đến hai người phụ nữ đang có vẻ không ổn kia nữa.

Lúc này Vệ Thanh Ba cũng hơi cảm thấy sợ hãi.

Liêu Thông Tâm đã mạnh đến mức khiến ba anh ta phải kiêng dè, hiện giờ trước mặt người tên Sở Vĩnh Du này thì anh ta lại vẫy đuôi như một con chó. Trời ạ, như vậy thân phận của Sở Vĩnh Du còn đáng sợ đến đâu nữa, vậy mà vừa rồi anh ta đã… Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng nói với người quản lý.

“Mọi người đi ra ngoài đi, bọn họ đều là khách của tôi.”

Người quản lý ngẩn người, một lần nữa sự bí ẩn của Sở Vĩnh Du làm mới lại tam quan của anh ta. Vệ Thanh Ba này là khách quen của bọn họ ở đây, đương nhiên anh ta biết thân phận của Vệ Thanh Ba là thế nào, vậy mà bây giờ mọi chuyện lại được giải quyết như vậy, rõ ràng một giây trước còn gào thét đánh nhau, giết nhau, vậy mà sau đó đã liền quỳ xuống.

Xem ra anh ta phải gọi lại cho ông chủ, Sở Vĩnh Du này thật sự không đơn giản.

“Vâng.”

Sau khi quản lý đưa người đi, phòng bao yên tĩnh trở lại, Sở Vĩnh Du nhìn Vệ Thanh Ba rồi hỏi.

“Sao cậu lại đưa hai người họ đến đây ăn tối? Mấy người quen nhau khi nào?”

Liêu Thông Tâm trừng mắt nhìn Vệ Thanh Ba, như thể muốn nói rằng, cậu nói dối thử xem.

Sau khi nuốt một ngụm nước miếng, Vệ Thanh Ba sợ hãi, vội vàng nói.

“Anh Sở, việc này… tôi… tôi cũng không biết bọn họ. Nói thật, tôi thậm chí còn không biết tên của bọn họ.”

Sở Vĩnh Du cau mày càng chặt hơn.

“Nói tiếp đi.”

“Đúng vậy, lúc sáng nay khi tôi đến Vân Đỉnh chơi, vừa bước xuống xe thì một người đột nhiên xuất hiện, bẻ cổ dễ dàng hai người vệ sĩ võ giả cửu phẩm mà ba tôi sắp xếp cho tôi, sau đó anh ta cho tôi ăn một cái gì đó, nói là một loại thuốc độc tự chế, nếu tôi không làm theo những gì anh ta bảo, thuốc độc phát tác làm tôi mất mạng.”

Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, đưa ảnh Tỉnh Vu Dịch ra.

“Là anh ta sao?”

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Vệ Thanh Ba đã gật đầu lia lịa, giống như hình ảnh này đã khắc sâu vào tâm trí của anh ta.

“Đúng, chính là anh ta, tôi không nhận nhầm đâu.”

Quả nhiên là Tỉnh Vu Dịch.

Mọi chuyện vậy là rõ ràng, tình trạng uể oải của hai người phụ nữ có đến tám phần là do Tỉnh Vu Dịch gây ra, nhưng cụ thể anh ta đã làm những gì thì không ai biết.

Còn một vấn đề nữa mà Sở Vĩnh Du vẫn chưa nghĩ ra, theo lý mà nói Tỉnh Vu Dịch hoàn toàn có cơ hội để bắt được hai người phụ nữ này, tại sao anh ta lại không làm mà lại đi uy hiếp Vệ Thanh Ba diễn một vở kịch như vậy.

“Vậy thì ngoài việc bảo cậu đưa bọn họ vào đây thì người kia còn nói gì nữa không?”

Giờ phút này, trong lòng Vệ Thanh Ba sợ hãi đến cực điểm, anh ta không ngờ rằng nhân vật lớn không rõ danh tính trước mặt này lại quen biết với kẻ giết người không chớp mắt kia, anh ta không biết rốt cuộc mình đã tạo ra thứ nghiệp gì.

“Anh ta bảo đến lúc mặt trời lặn tôi hãy ra bãi đậu xe bên ngoài. Đến lúc đó anh ta sẽ xuất hiện, giúp tôi giải độc, chỉ như vậy thôi, không còn gì nữa. Anh Sở, cầu xin anh hãy tin tôi, những gì tôi biết tôi đều đã nói với anh rồi.”

Sở Vĩnh Du biết Vệ Thanh Ba không nói dối, anh trả lời không chút do dự.

“Vô Địch, đánh ngất bọn họ rồi đưa đi.”

“Vâng, anh rể.”

Đúng lúc anh ta định ra khỏi phòng bao thì cánh cửa lại mở ra, không chỉ có quản lý mà những người lúc trước cũng quay lại, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi bước vào, kéo theo Hồng Đô Linh bên cạnh.

“Anh Sở, đây là ông chủ Vân Đỉnh của chúng tôi.”

Người quản lý lên tiếng, thanh niên kia đánh giá Sở Vĩnh Du rồi quay sang cười với Vệ Thanh Ba trước.

“Cậu Vệ, quấy rầy đến nhã hứng của anh rồi, đây là sơ suất của Vân Đỉnh chúng tôi, hóa đơn của anh hôm nay sẽ được miễn.”

Làm phiền nhã hứng cái con khỉ, Vệ Thanh Ba làm sao dám nhận, anh ta cố gắng xua tay.

“Không, không, bọn họ đều là bạn của tôi, không có gì, không có gì đâu.”

Thanh niên kia không để ý tới Vệ Thanh Ba nữa, quay sang nhìn Sở Vĩnh Du mỉm cười rồi nói.

“Anh Sở hào phóng quá, đưa luôn cho cô Hồng Đô Linh đây 15 tỷ? Nhưng cô ấy có hợp đồng, mỗi lần có nhân vật lớn nào đến đây cũng đều điểm mặt chỉ tên gọi cô Hồng Đô Linh. Vậy nên việc hủy hợp đồng là không thể được. Tôi giải quyết như vậy anh hài lòng không?”

“Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho anh.”

Người thanh niên mỉm cười.

“Tiền thì không ai chê nhiều, nhưng tôi lại không quan tâm đến chuyện tiền bạc lắm. Tôi mở Vân Đỉnh ra là để mở rộng thêm các mối quan hệ của mình, vậy nên trong mắt của tôi số tiền vi phạm hợp đồng của cô Hồng Đô Linh là vô giá.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu bất lực rồi nói tiếp.

“Tôi thật sự không muốn đi tới bước đó, anh có thể nể mặt tôi chút không?”