Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 473




CHƯƠNG 473: MỘT NĂM

Một thanh niên vô cùng đẹp trai đứng bên ngoài cửa sổ, anh ta nhìn thẳng vào mắt Sở Vĩnh Du khi anh vừa quay đầu sang nhìn.

Một giây sau người kia cau mày, quay người nhảy xuống dưới, biến mất không còn dấu vết.

“Anh rể, chuyện này… người này lên đây kiểu gì vậy?”

Thượng Quan Vô Địch như phát điên, cho dù là võ giả, một võ giả lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nhảy một phát lên tầng 22 được. Hơn nữa phần không gian có thể đứng được bên ngoài gần như bằng không, điều này… thật sự không thể tin được.

Thượng Quan Vô Địch nói xong, phát hiện không có người đáp lại vội vàng nhìn sang, trong phòng không thấy bóng dáng của Sở Vĩnh Du đâu nữa.

Bên trong một con ngõ đằng sau khách sạn, người thanh niên đẹp trai kia đáp đất, vừa quay người lại, vừa nói.

“Đạo Không, mấy năm không gặp, lần nào ông xuất hiện cũng kịp thời như vậy.”

Con ngõ vốn dĩ không có ai, sau khi người thanh niên kia đáp xuống và câu nói kia vang lên, không hiểu làm sao Đạo Không lại xuất hiện, ánh mắt vô cùng nặng nề.

“Tôn Đế, không thể động vào Sở Vĩnh Du đâu.”

Sắc mặt người thanh niên được gọi là Tôn Đế kia trở nên trầm mặc, anh ta nói.

“Ồ? Trên đời này còn có người mà Tôn Đế tôi không thể động được vào sao?”

Đạo Không búng ngón tay, một hạt Long Mễ, nếu nhìn kỹ thì đó là một nửa hạt Long Mễ bay ra, được Tôn Đế đón lấy cầm trong tay.

Bất cứ người nào nhìn thấy nhất định đều sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Với độ cứng của hạt Long Mễ, cho dù dùng máy ép để ép hay dùng máy cưa để cưa thì hạt Long Mễ đều không làm sao cả. Vậy mà lúc này lại xuất hiện một nửa hạt Long Mễ, đúng là không thể tin được.

Nhìn một nửa hạt Long Mễ, đôi mắt Tôn Đế lóe lên một ánh nhìn khác thường.

“Sở Vĩnh Du có quan hệ như thế nào với ông? Mà ông lại nỡ đem mối nợ ân tình Tôn Đế tôi nợ ông ra dùng?”

Đạo Không lắc đầu.

“Chuyện này ông không cần quan tâm, ông đừng đụng tới Sở Vĩnh Du.”

Tôn Đế cười, đây là lần đầu tiên ông ta cười. Đến cả Đạo Không cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ, nếu có bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện ở đây, nhất định sẽ say mê người này đến mức ngất đi.

“Tôn Đế tôi từ khi ra đời đến nay chưa từng nợ ai ân tình, ông là người đầu tiên và cũng có lẽ là người cuối cùng. Nhưng Sở Vĩnh Du lấy năm cân Long Mễ của tôi, món nợ tình cảm mà tôi nợ ông cùng lắm thì tôi cũng chỉ có thể cho anh ta khoảng thời gian một năm.”

Trong lòng Đạo Không thở phào nhẹ nhõm, ông ta gật đầu.

“Một năm, được.”

“Một năm sau ngày hôm nay, phải dùng tính mạng của Sở Vĩnh Du bù đắp lại năm cân Long Mễ của tôi.”

Nói xong, hai ngón tay của Tôn Đế bóp khẽ, một nửa hạt Long Mễ biến thành bột, bay lên không trung, sau đó bước chân ông ta khẽ cử động, cả người nhanh chóng biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

Đạo Không nhìn chỗ bột kia, khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.

“Ông ta lại mạnh hơn rồi.”

Ông ta tự lẩm bẩm câu đó một mình xong, quay đầu lại thấy vừa hay Sở Vĩnh Du xuất hiện.

“Vĩnh Du, cậu có thời gian một năm để trưởng thành, nhưng cũng không cần quá miễn cưỡng, ít nhất trong một năm này, cậu không cần lo lắng gì về người kia.”

Sở Vĩnh Du chưa kịp hỏi gì, Đạo Không đã đi mất.

Sở Vĩnh Du đứng trong ngõ một lúc lâu không nói gì. Đến cả Đạo Không cũng xuất hiện, vậy thì người kia nhất định là chủ nhân của năm cân Long Mễ mà Vân Thủy Dật đã nhắc tới.

Điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của Đạo Không nói rõ một điều, đó là người kia rất mạnh, mạnh đến mức anh cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Một năm sao? Hai bàn tay của Sở Vĩnh Du siết chặt lại, trong vòng một năm anh sẽ lớn mạnh đến mức có thể đối mặt được với người kia sao.

Quay trở lại khách sạn, Thượng Quan Vô Địch chớp mắt, định hỏi thứ gì đó nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi, bởi vì khuôn mặt của Sở Vĩnh Du hình như hơi âm trầm.

Vừa ngồi xuống, Sở Vĩnh Du đã lập tức cau mày, bởi vì anh cảm nhận được Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ lại cùng tới một nơi, đây thật sự là một việc nằm ngoài dự liệu của anh.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hồ Hân Hân trước, nhưng không có người nghe máy. Anh lại gọi cho Bạch Hinh Vũ, một lúc lâu sau cuối cùng cũng có người nghe.

Sau khi đối phương nghe máy, Sở Vĩnh Du còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã dập máy, anh gọi lại lần nữa nhưng không có người nghe.

“Vô Địch, lập tức tìm người điều tra định vị của hai cái điện thoại này.”

Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, Thượng Quan Vô Địch phản ứng lại được, trả lời một tiếng rồi vội vàng đi theo sau, ánh mắt lộ rõ sự bất ngờ, lại có chuyện gì nữa đây?

Sau khi lên chiếc xe, Thượng Quan Vô Địch là người lái xe, anh ta hỏi.

“Anh rể, chúng ta đi đâu vậy?”

Sở Vĩnh Du vẽ một vị trí đại khái trên bản đồ điện thoại, anh chỉ vào đó rồi nói.

“Lái về phía này trước đi, đợi thông báo định vị cụ thể.”

Hiện giờ anh muốn làm rõ xem điện thoại và hai người phụ nữ kia có ở chung một chỗ không, anh luôn cảm thấy chuyện bất ngờ lại có gì đó kỳ lạ.

“Được.”

Lái được mấy phút, Thượng Quan Vô Địch nhận được một tin nhắn, anh ta nhìn lướt qua rồi đưa cho Sở Vĩnh Du.

“Anh rể, đã tìm ra được định vị, anh xem thử đi.”

Anh nhìn qua, điện thoại và cảm giác từ sát khí ấn của anh đều là một nơi giống nhau, như vậy ít nhất cũng phủ định được một suy đoán của anh.

40 phút sau, chiếc xe Porsche dừng lại.

Trước mặt, một ngôi nhà vô cùng lộng lẫy xuất hiện, từ bên ngoài nhìn vào, trông nó giống như một cung điện, diện tích của nó cũng rất lớn, hơn nữa còn không nhìn ra được bên trong rốt cuộc có mấy tầng.

“Anh rể, chúng ta có cần vào trong không?”

Trên tấm biển có đề hai chữ vàng treo ngang, Vân Đỉnh.

Kiểu cách và tên của nơi này làm Thượng Quan Vô Địch lập tức đoán ra được đây là một hội sở tư nhân.

“Được, đi vào trong.”

“Anh rể, anh nên khen ngợi em đi. Trước khi chúng ta xuất phát, em đã thông báo cho Tông Thanh, có lẽ một lát nữa cậu ta sẽ tới. Những nơi thế này có đến tám phần là chế độ hội viên VIP. Có Tông Thanh ở đây, hai người chúng ta cũng không cần dùng nắm đấm để đi vào trong.”

Sở Vĩnh Du nhìn Thượng Quan Vô Địch kinh ngạc.

“Ha ha, đầu óc của cậu đúng là đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều, vậy chúng ta đợi Tông Thanh tới.”

Anh vừa nói xong, một thanh niên dáo dác bước tới, nhỏ giọng nói.

“Hai người định vào Vân Đỉnh chơi sao?”

Thượng Quan Vô Địch định đuổi người này đi nhưng Sở Vĩnh Du đã lên tiếng trước.

“Đúng vậy, cậu có việc gì không?”

Người trẻ tuổi kia mỉm cười.

“Chế độ thẻ hội viên của Vân Đỉnh mỗi năm chỉ có khoảng 20 tấm thẻ, số lượng vô cùng ít ỏi. Nhưng tôi có thể dẫn hai người vào trong chơi một vòng, nhưng tôi phải nói trước, hai người phải ra ngoài trước 7h tối, cho dù hai người không chịu ra thì cũng bị nhân viên trong đó đuổi ra thôi. Hai người đồng ý không?”

Còn có người làm công việc như vậy sao? Thượng Quan Vô Địch hơi kinh ngạc nên hỏi.

“Chúng tôi phải đưa cho anh bao nhiêu tiền?”

“Tính theo đầu người, mỗi người 15 triệu, hai người đương nhiên là 30 triệu rồi.”

Sở Vĩnh Du bật cười, hiện tại đúng là có đủ cách để kiếm tiền, xem ra Vân Đỉnh này đúng là có một sức hấp dẫn đặc biệt, thẻ hội viên đã hiếm hoi như vậy đương nhiên không phải người có tiền nào cũng có thể vào được bên trong.

Vậy thì muốn vào bên trong nhất định là những ông chủ không thiếu tiền, người trẻ tuổi này đè đầu người khác để thu tiền, tưởng chừng có vẻ rất đắt nhưng thực ra đã nắm bắt được tâm lý tiêu dùng, chắc luôn kiếm được tiền ổn định.

“Anh rể, ý của anh thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của Thượng Quan Vô Địch, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.

“Vậy chúng ta vào trong đi.”