Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 472




CHƯƠNG 472: THẬT SỰ XUẤT HIỆN

Vân Thủy Dật nhìn người vừa xuất hiện, vẻ đẹp trai khoa trương này thật sự khiến người khác động lòng, nhưng khi anh ta nói ra câu này, trong lòng cô ta bắt đầu run rẩy.

“Anh… anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”

Khuôn mặt thanh niên kia không chút cảm xúc, giống như tất cả mọi việc trên thế gian này đều không thể khiến anh ta quan tâm.

“Tôi đã từng lưu lại vết tích trên người tổ tiên của cô, vậy nên bất cứ là ai trong nhà họ Bạch tôi đều có thể cảm nhận được, vậy mà trên đời này huyết mạch của nhà họ Bạch chỉ còn lại có hai người, đúng là khiến người khác cảm thấy buồn cười. Lúc đầu tôi để đồ ở nhà họ Bạch cũng là vì sự lớn mạnh của gia tộc này, nhưng không ngờ thời thế đổi thay, cũng có những thứ mà tôi không thể dự liệu được.”

Vân Thủy Dật còn định nói gì đó, nhưng cô ta tự nhiên cảm thấy cả người mình mềm nhũn cả ra, thanh niên kia dùng một tay đỡ lấy người cô ta và tự nhiên đi về phía trước.

Lúc đi qua chỗ những nhân viên bán hàng, Vân Thủy Dật không thể lên tiếng nói gì nhưng ánh mắt đã lộ ra tín hiệu cầu cứu.

Chỉ đáng tiếc là những nơi thanh niên kia đi qua, những nhân viên bán hàng đều đồng loạt hôn mê và ngã xuống đất, cảm giác chân thật đến lạ lùng.

Bên trong một ngôi nhà ở ngoại thành thành phố Phong, Vân Thiên Sơn nhìn chỗ cà chua và dưa chuột vừa mới mọc lên, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn. Sau khi thoát khỏi cảnh khổ sở ở nhà họ Ngụy ở Tỉnh Thành, cuộc sống thế này mặc dù có vẻ nghèo khổ nhưng đây mới là cuộc sống mà ông ta mong muốn nhất.

Cánh cửa nhà được mở ra, Vân Thiên Sơn không quay đầu lại đã cười đáp.

“Cháu gái ngoan, sao hôm nay cháu lại có thời gian đến thăm ông vậy?”

Xung quanh đây không có hàng xóm, vậy nên nếu có người đến thì tới tám phần là đứa cháu gái Vân Thủy Dật của ông ta.

“Ông tên là gì?”

Tự nhiên một giọng nói lạ lùng vang lên, Vân Thiên Sơn vội vàng quay đầu lại, cảnh tượng trước mặt làm ông ta kinh ngạc.

Cháu gái của ông ta đang được một thanh niên cao lớn, đẹp trai không thể hình dung được đỡ lấy, câu nói vừa nãy nhất định cũng là do thanh niên này nói ra.

“Cậu là ai? Thả cháu gái tôi ra!”

Thanh niên kia lại nghe lời, thả Vân Thủy Dật ra, cảm giác mềm oặt Vân Thủy Dật cảm thấy hoàn toàn biến mất nhưng cô ta đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy tay phải của thanh niên kia siết chặt thành nắm đấm.

Một giây sau, Vân Thủy Dật và Vân Thiên Sơn cùng quỳ rạp xuống đất, đây giống như hành động của cơ thể chứ không phải xuất phát từ trong lòng.

“Chuyện… chuyện này là thế nào?”

Người thanh niên đỡ tay, trầm giọng nói.

“Huyết mạch của nhà họ Bạch các ông đã được tôi đánh dấu, nghĩa là sẽ trở thành nô lệ của tôi, đó là sự áp chế từ huyết mạch, nô lệ nhìn thấy chủ của mình chẳng lẽ còn không quỳ xuống sao?”

Cái gì? Trong giây phút, Vân Thiên Sơn kinh ngạc đến cực điểm, ông ta thất kinh kêu lên một tiếng không thể tin được.

“Cậu chính là người đã gửi Long Mễ sao? Sao cậu còn có thể sống được tới bây giờ?”

Đã bao nhiêu năm trôi qua, từ triều đại đó cho tới bây giờ, đây có còn là người nữa không?

“Xem ra tổ huấn của các ông thật sự đã truyền đạt lại ý nguyện ban đầu của tôi, đời đời kiếp kiếp đều phải bảo vệ năm cân Long Mễ mà tôi đã gửi. Đi lấy đi, để vật quay về với chủ cũ.”

Xong rồi! Tổ tiên truyền hết từ đời này sang đời kia, nói rằng người đó chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ là không ai biết được thời điểm cụ thể, ông ta cũng đã từng cảnh cáo Sở Vĩnh Du nhưng không thể ngờ được người này thật sự đã đến đây.

Nhìn thấy biểu cảm của Vân Thiên Sơn, thanh niên kia chau mày.

“Long Mễ xảy ra chuyện rồi sao?”

Lúc đó Vân Thiên Sơn thật sự muốn nói dối, nhưng sự sợ hãi bắt nguồn từ ngay trong máu khiến những gì ông ta nói ra đều biến thành sự thật.

“Long Mễ bị người khác lấy đi rồi, người này tên là Sở Vĩnh Du, hiện giờ anh ta đã chuyển tới Tỉnh Thành, cụ thể anh ta sống ở đâu tôi cũng không biết.”

Sau khi nói xong, Vân Thiên Sơn vô cùng hối hận, cho dù thế nào Sở Vĩnh Du cũng có ơn với ông ta, ông ta làm thế này không khác gì đã vong ơn phụ nghĩa, nhưng đây thật sự không phải là những gì trong lòng ông ta muốn.

“Sở Vĩnh Du? Đã lấy mất Long Mễ của tôi?”

Thanh niên kia nói xong một câu rồi chậm rãi bước ra ngoài.

“Nể tình nhà họ Bạch các ông chỉ còn lại hai người, đến một mống con trai cũng không có nên tôi không truy cứu trách nhiệm việc ông bảo vệ Long Mễ không đến nơi đến chốn.”

Sau khi người thanh niên kia biến mất, Vân Thủy Dật và Vân Thiên Sơn mới đứng lên, hai người nhìn nhau và cùng nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt người kia.

“Cháu, mau gọi điện thoại cho Sở Vĩnh Du đi, bảo cậu ấy chạy càng nhanh càng tốt, cậu ấy nhất định không thể thắng được người đàn ông này.”

“Vâng, vâng, cháu đi gọi đây.”

Ở Vân Kinh, bên trong gian đình ở hoa viên của gia tộc nhà Nam Cung, Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong đã uống ba bình rượu Mao Đài. Sở Vĩnh Du nhìn thời gian, định đứng lên ra về bởi vì anh không phải là một người biết an ủi người khác.

Lúc trước hai người bọn họ cũng không hề nói gì, chỉ là không ngừng uống rượu.

Lúc này, Vân Thủy Dật gọi điện thoại tới làm Sở Vĩnh Du vô cùng kinh ngạc bởi vì bọn họ đã không liên lạc với nhau rất lâu rồi.

“Anh Sở!”

Vân Thủy Dật chỉ nói hai chữ nhưng Sở Vĩnh Du đã cảm thấy có gì đó không đúng.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Anh còn nhớ ông nội tôi từng nói với anh về chủ nhân của năm cân Long Mễ kia không? Người đó ta xuất hiện rồi.”

Một câu ngắn ngủi của Vân Thủy Dật kéo suy nghĩ của Sở Vĩnh Du trở lại những gì Vân Thiên Sơn đã nói với anh ngày hôm đó, bên ngoài biệt thự ở thành phố Phong.

Năm cân Long Mễ của nhà họ Vân là do một người đã gửi ở chỗ tổ tiên từ thời nhà Minh của bọn họ, lúc đó người này đã nói rõ về sau sẽ tới lấy, Vân Thiên Sơn còn nói người này có khả năng phá hủy cả trời đất, chỉ một nắm đấm cũng làm một ngọn núi nhỏ đổ tan tành.

Hiện giờ nghĩ lại, Sở Vĩnh Du cảm thấy những lời này có hơi nói quá, bởi vì hiện giờ anh đã là Võ vương nhưng cũng không thể dùng một nắm đấm làm sụp một ngọn núi nhỏ.

“Vân Thủy Dật, những gì cô nói là thật sao?”

Giọng nói của Vân Thủy Dật vô cùng gấp gáp.

“Hoàn toàn chính xác, người kia vô cùng đáng sợ, ông nội tôi bảo anh mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt.”

Sở Vĩnh Du không quan tâm lắm đến những lời này, tình huống hiện tại có đến tám phần là con cháu của người kia xuất hiện, muốn lấy lại Long Mễ, nếu một người sống từ đời nhà Minh cho tới bây giờ không phải thành quái vật hay sao?

“Ừm, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại xong, Nam Cung Vô Phong nhìn sang.

“Vĩnh Du, có chuyện phiền phức gì sao?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không có, tôi nên về rồi, mong ông bớt đau lòng, đám tang của Trương Thanh Lệ tôi sẽ không xuất hiện đâu.”

Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, Nam Cung Vô Phong không nói gì nữa, ông ta ngửa đầu uống tiếp một chén rượu.

Trở về khách sạn lúc trước, anh đã thấy Thượng Quan Vô Địch đang ở trong phòng.

“Anh rể, bên phía của Tông Thanh và Liêu Thông Tâm em đã dặn dò rồi, hai người bọn chúng không dám làm linh tinh đâu, mấy ngày về sau ngày nào em cũng sẽ giám sát, anh cứ yên tâm đi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, anh ngồi xuống sofa, cảm nhận ấn sát khí. Bạch Hinh Vũ và Hồ Hân Hân đều đã tới Vân Kinh, anh chìm sâu vào suy nghĩ.

Hai người phụ nữ này cùng đến đây một lúc, không biết có liên quan gì tới Tỉnh Vu Dịch không? Anh có cần hành động gì trước không?

Sau một hồi do dự cuối cùng anh lấy điện thoại ra, anh định sắp xếp một chút, dù sao phòng bị một chút vẫn hơn.

Đúng lúc đó, Sở Vĩnh Du cảm nhận được một điều gì đó, anh từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Vô Địch nhìn ra ngoài cửa sổ bằng một vẻ mặt như khi nhìn thấy quỷ.

Anh cũng lập tức quay đầu lại, ánh mắt của Sở Vĩnh Du cũng xuất hiện sự kinh ngạc.

Trên phần rìa nhỏ đến mức người không đứng nổi của chiếc cửa kính sát đất, có một người xuất hiện, hơn nữa còn là một người vô cùng đẹp trai.

Phải biết rằng ở đây đang là tầng 22.