Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 471




CHƯƠNG 471: LẤY LẠI NHỮNG THỨ GÌ CỦA NĂM ĐÓ

Khụ khụ khụ Miếng bánh bao còn lại làm Hà Tiểu Mông ho dữ dội, theo lý mà nói, khi chuyện thế này xảy ra, Thượng Quan Yến Nhi ngồi bên cạnh phải quan tâm, vỗ lưng cho anh ta.

Nhưng lúc này, khuôn mặt Thượng Quan Yến Nhi đang ngẩn ra, nhìn ông nội mình bằng ánh mắt không thể tin được, những lời vừa rồi là do chính ông nội cô nói ra.

Kể cả là Thượng Quan Long cũng ngẩn ra, nhưng ông ta nhớ lại việc ba mình vừa nghe điện thoại, hình như đoán được gì đó nên vội vàng nói.

“Tiểu Mông, uống chút nước đi, sao ăn lại còn để nghẹn như vậy?”

Lúc này Thượng Quan Yến Nhi mới phản ứng lại được, cô vội vàng lấy nước cho Hà Tiểu Mông, uống xong được mấy ngụm mới coi như bình tĩnh lại được, nhìn về phía ông cụ đang nói chuyện.

“Chuyện này… ông, thời gian như vậy có phải gấp gáp quá không?”

Khuôn mặt ông cụ lập tức tỏ vẻ khó chịu.

“Gấp sao? Cậu phải biết rằng, người theo đuổi Thượng Quan Yến Nhi có thể xếp được cả mấy con phố, cậu và nó kết hôn sớm, tôi và ba nó cũng được yên tâm. Dù sao trong số những người tới hỏi, cũng có những người không dễ từ chối, cậu hiểu không?”

Hóa ra là như vậy, Hà Tiểu Mông do dự một lát rồi mới nói.

“Ông nội, vậy thế này đi, con về nhà bàn bạc với ba mẹ và anh rể một chút. Nếu ông đã đồng ý, vậy thì bọn con cũng nhanh chóng kết hôn trong tháng này, ông xem như vậy có được không?”

Hà Tiểu Mông nói được một câu như vậy, ông cụ mới gật đầu hài lòng.

“Được, vậy ông chờ tin tốt của hai đứa.”

Một ngày mới lại tới, không khác gì so với bình thường, không có chút biến động nào nhưng những người ở cấp cao đều nhận được một tin tức vô cùng động trời, đó là sản nghiệp của nhà họ Bạch đã được chia sạch sẽ trong vòng một đêm, còn nhà họ Bạch giống như thật sự rút khỏi vũ đài lịch sử, hoàn toàn không thông báo gì với bên ngoài, trực giác nói cho bọn họ biết hẳn là có chuyện lớn đã xảy ra.

Còn Sở Vĩnh Du đã chuẩn bị lên đường để trở về Tỉnh Thành.

“Vô Địch, cậu ở lại Vân Kinh thêm mấy ngày nữa, Tông Thanh và Liễu Thông Tâm nói đến chuyện Hội tài trợ y tế, tôi không yên tâm lắm về bọn họ, cậu nhất định phải giúp tôi để ý tới bọn họ.”

Tới sân bay, Thượng Quan Vô Địch nghe Sở Vĩnh Du dặn dò như vậy lập tức vỗ ngực đảm bảo.

“Anh rể yên tâm! Có em ở đây, nếu hai người bọn chúng dám giở trò, em đảm bảo sẽ khiến chúng không thể sống được hẳn hoi.”

Thượng Quan Vô Địch làm việc gì cũng nghiêm túc, khiến người khác yên tâm, tính cách cũng giống như khi luyện võ.

Đúng vào lúc đó, Nam Cung Lâm tự nhiên xuất hiện, vội vàng đi tới trước mặt Sở Vĩnh Du, băng gạc màu đen trên cánh tay của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở.”

Khuôn mặt Nam Cung Lâm lộ rõ sự bi thương, đến tám phần là có chuyện lớn gì đó xảy ra.

“Sao vậy?”

Một giọt nước mắt từ khóe mắt của Nam Cung Lâm rơi xuống, anh ta đau khổ nói.

“Tối hôm qua mẹ tôi đi leo núi Thiên Vương, sáng sớm nay vệ sĩ báo về bà ấy… bà ấy rơi từ trên núi xuống, vừa nãy vừa tìm thấy thi thể rồi. Hiện giờ ba tôi vô cùng đau khổ, anh Sở anh… nếu anh có thời gian có thể đến chỗ ba tôi một lát không? Hiện giờ ông ấy thật sự đang rất buồn.”

Cái gì? Trương Thanh Lệ chết rồi sao?

Sở Vĩnh Du vô cùng kinh ngạc, cho dù thế nào Trương Thanh Lệ cũng là đại phu nhân của gia tộc Nam Cung, vợ của Nam Cung Vô Phong, làm sao có thể chết được?

Cho dù bà ta là nguyên nhân gián tiếp liên quan đến vụ tòa nhà bị đổ, cũng không phải là người giết người, nếu xét trách nhiệm, anh cũng không yêu cầu Trương Thanh Lệ đi chết, vì sao hiện giờ lại xảy ra chuyện này chứ?

“Đi!”

Sở Vĩnh Du không nói hỏi nhiều, chỉ nói ra một chữ, đường đường là đại phu nhân của nhà Nam Cung vậy mà lại rơi xuống vực rồi chết? Chuyện này làm sao có thể được chứ?

Không cần nói tới những chuyện khác, một Tiên thiên võ giả chỉ cần có vật gì để mượn lực, cho dù Trương Thanh Lệ thật sự rơi xuống dưới nhưng chỉ cần được phát hiện kịp thời thì nhất định có thể cứu được.

Vậy nên bên trong việc này nhất định còn có điều uẩn khúc.

Đương nhiên Thượng Quan Vô Địch không có tư cách đi, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du lên xe của Nam Cung Lâm.

Anh ta nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này, không nói cho cả ông nội biết, bởi vì chuyện này liên đới quá rộng.

Chiếc xe vừa khởi động thì điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, hóa ra lại là Bạch Hinh Vũ, cô gái loli ở Kim Cảng gọi điện thoại tới.

“Anh Sở, tôi… tôi có chút việc bắt buộc phải tới Vân Kinh, tôi đi được không?”

Sở Vĩnh Du trả lời.

“Đương nhiên là được, vừa hay tôi cũng ở, cô đến đây, nếu rảnh chúng ta có thể gặp nhau một chút.”

“Được, cảm ơn anh Sở, khi nào đến Vân Kinh tôi sẽ thông báo cho anh.”

Cuộc điện thoại vừa ngắt đi, chuông báo lại kêu lên lần nữa, là Hồ Hân Hân gọi tới. Sau khi Sở Vĩnh Du nghe máy, Hồ Hân Hân liền nói.

“Anh Sở, bệnh đau nửa đầu của mẹ tôi lại tái phát, tôi và anh tôi chuẩn bị đưa bà ấy tới bệnh viện lần trước chúng tôi đã khám ở Vân Kinh, anh còn ở đó không?”

Sở Vĩnh Du chau mày, Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ đều là những người có thân phận đặc biệt, không hiểu vì sao khi biết hai người đó cùng tới Vân Kinh một lúc, anh có một dự cảm không lành.

“Tôi đang ở đây, cô đến Vân Kinh nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Chẳng lẽ Tỉnh Vu Dịch cuối cùng cũng có hành động rồi sao? Nhưng như vậy thật sự quá trùng hợp.

Chiếc xe đi tới gia tộc nhà Nam Cung, đi thẳng vào trong, dừng trước lối vào của một hoa viên.

“Anh Sở, ba tôi đang ở bên trong, tôi không vào nữa đâu, tôi còn phải làm những chuyện khác.”

Nam Cung Lâm nói xong, Sở Vĩnh Du gật đầu rồi đi vào bên trong hoa viên, chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy Nam Cung Vô Phong đang ngồi dưới ngôi đình hóng mát, trên chiếc bàn đá có một bình rượu Mao Đài, ông ta ngồi tự rót rượu, tự uống.

Anh không lên tiếng, từ từ đi về phía trước rồi ngồi xuống. Nam Cung Vô Phong rót cho Sở Vĩnh Du một ly, hai người cùng nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

“Vợ tôi rơi từ trên vực xuống chết, Vĩnh Du, cậu cảm thấy có buồn cười không?”

Khuôn mặt Nam Cung Vô Phong không cảm xúc nhưng khi nói đến câu này, nét mặt ông ta lộ ra vẻ châm biếm.

“Có điều tra được manh mối gì không?”

“Bốn Tiên thiên võ giả bảo vệ bên cạnh bà ấy đều đã biến mất, tôi đang cho người đi tìm kiếm. Cho dù là ai muốn đối phó với gia tộc Nam Cung chúng tôi thì gã đó cũng đã chạm vào vảy ngược của tôi. Vĩnh Du, tôi bảo thằng Lâm tới tìm cậu đến đây là để dặn dò cậu phải cẩn thận. Mặc dù tôi dám đảm bảo không có người ngoài biết chuyện dòng máu trong người cậu là của gia tộc Nam Cung nhưng… người dám ra tay làm vậy với gia tộc Nam Cung nhất định có một thế lực không nhỏ đứng đằng sau.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Tôi hiểu, mong ông nén đau buồn.”

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng Gucci ở thành phố Ninh, Vân Thủy Dật đang ngắm mấy chiếc túi mới.

Sau khi mọi chuyện yên bình trở lại, cuộc sống của cô ta cũng đi vào quỹ đạo, ông nội Vân Thiên Sơn sống trong một ngôi nhà nhỏ ở vùng nông thôn ngoại thành, hàng ngày trồng rau, chăm chim, cuộc sống vô cùng tự do, nhàn nhã, thật sự đang được hưởng thụ cuộc sống tuổi già.

Lúc đó, cánh cửa tiệm được mở ra, một thanh niên cao lớn bước vào trong, hai nhân viên trong cửa hàng nói một vài câu gì đó theo thói quen nhưng rồi đều tự nhiên đứng ngẩn người ra tại chỗ.

Ôi trời, người đàn ông này đẹp trai quá, đẹp trai đến mức không thể hình dung nổi.

Người này để tóc dài kiểu phụ nữ nhưng không hề có cảm giác âm tà, trên người là bộ quần áo luyện công màu trắng rộng rãi, trông giống như một vị thần tiên hạ phàm.

Người thanh niên này đi thẳng tới trước mặt Vân Thủy Dật, khi cô ta ngẩng đầu lên đánh giá người này, người thanh niên này lên tiếng nói.

“Cô là con cháu của nhà họ Vân đúng không, tôi đến lấy lại những gì năm đó đã để ở nhà họ Vân.”