Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 465




CHƯƠNG 465: MA QUÂN SÂM MỘC.

Con trai mình bị giết, quan trọng còn là bị cha của mình, Bạch Thanh thậm chí còn chả dám xì hơi lấy một cái nữa.

Ông ta hiểu, cha chắc chắn là đã suy đoán ra được tất cả mọi thứ rồi, biết mình giúp đỡ Bạch Khảm che giấu chân tướng, đồng thời còn tìm con cừu thế tội, chỉ có điều là đợi đến cuối cùng mới tính nợ.

Lúc này, Bạch Trảm Hòa mới vừa lầm bầm vài câu với Bạch Khảm đã chết kia, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn sang Sở Vĩnh Du.

“Đi đi, giết đi, tôi không tin, hai mươi tiên thiên võ giả, vẫn không phải là đối thủ của một mình cậu?”

Giọng của Bạch Trảm Hòa vừa dứt thì một lão già trong số hai mươi người, rõ ràng cũng là người có thực lực mạnh nhất trong đó lập tức trầm giọng lên tiếng.

“Bày trận!”

Soạt!

Hai mươi người đồng thời hành động, dùng một hình bầu dục quỷ dị bao vây lấy Sở Vĩnh Du bên trong đó.

Mà lúc này, Sở Vĩnh Du cũng mở miệng nói.

“Bạch Khảm có lẽ là người chết thoải mái nhất trong số các người rồi. Bạch Trảm Hòa, 13 mạng người vô tội, đêm nay, tôi sẽ khiến bọn họ ở dưới cửu tuyền hoàn toàn được nhắm mắt.”

“Ra tay!”

Lão già không quan tâm, lại lên tiếng lần nữa, ngay lập tức liền có tám người đột nhiên giơ tay lên không trung, bạo phát ra tiên thiên chi khí đánh qua đó.

Cùng lúc đó, còn có tám người thì gần như là cùng lúc mà công kích về phía Sở Vĩnh Du, dường như biết Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ tránh né vậy.

Tám đường kình khí cuồng bạo ập đến mình, nếu như chống lại thì cho dù có là một tên thiên võ giả lợi hại cực kỳ, hoặc cho dù có được xưng là một tiên thiên võ giả đệ nhất đi nữa, thì chắc chắn cũng sẽ bị thương thôi.

Theo như lão già và những tiên thiên võ giả còn lại thấy, thì Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ nhảy lên để tránh né, sẽ không có kết quả thứ hai nào khác.

Cho nên tám người chọn đột kích trong không trung chính là muốn cho Sở Vĩnh Du làn sóng công kích thứ hai.

Kỹ xảo thành thục như vậy, rất rõ ràng, mấy người này đã phối hợp rất lâu rồi.

Thế nhưng, ra khỏi sự dự liệu của đám người, Sở Vĩnh Du đứng yên bất động, ánh mắt phát ra ánh sáng dữ, càng như đã nhìn thấy linh hồn của Trịnh Hạo đang phiêu diêu qua trước mắt, trên mặt còn mang theo một nụ cười phức tạp.

Chỉ nụ cười này, đã khiến sự áy náy trong nội tâm Sở Vĩnh Du, dâng lên đến cực điểm.

“Chỉ dựa vào đám ruồi muỗi các người! Mà cũng muốn khiến Sở Vĩnh Du tôi phải nhúc nhích ư? Nhà họ Bạch, tôi sẽ khiến các người được chứng kiến, hậu quả của việc tàn nhẫn đối đãi với sinh mạng vô tội!”

Dứt lời!

Chân phải Sở Vĩnh Du đột nhiên giẫm xuống đất, đồng thời hai cánh tay mở rộng ra hướng lên trời.

Ầm!

Một luồng khí tức không thể nào tả nổi lao ra, tạo thành sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một vụ nổ bom hạt nhân, ầm ầm hướng về phía xung quanh, xen kẽ theo sức mạnh hủy diệt, bất cứ nơi nào đi qua, mặt đất đều bị xung kích banh ra từng lớp.

Sau khi tất cả yên ả lại, người nhà họ Bạch há hốc mồm, đầu não của ai nấy đều dừng suy nghĩ.

Hai mươi tiên thiên võ giả, mới chớp mắt mà toàn bộ đều đã ngã rụi trên mặt đất, hơn nữa gần nhất, đều là cách Sở Vĩnh Du mấy chục mét.

Mấy căn nhà gỗ xung quanh đã sụp đổ hết, giống như là gặp phải một cơn cuồng phong cấp mười mấy vậy, ngay cả một tấm ván gỗ hoàn chỉnh cũng không tìm được.

Bạch Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cái phương thức công kích hồi nãy, đúng là mới thấy lần đầu, quan trọng là dưới tình hình đó, Sở Vĩnh Du vậy mà lại có thể kiểm soát tốt, bởi vì mấy người nhà họ Bạch bọn họ lúc này đang đứng tại đây, không có một ai bị thương cả.

Cho dù là Bạch Trảm Hòa, cũng hít ngược một hơi lạnh, ông ta đã tưởng tượng ra từ trước rồi, có thể hai mươi tiên thiên võ giả này đều không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du, nhưng chí ít, cho dù Sở Vĩnh Du có thể thắng đi nữa, thì cũng tuyệt đối là thắng thê thảm, hoặc là nói, chắc chắn sẽ bị thương.

Nhưng cảnh tượng hiện tại, hoàn toàn đã lật ngược kiến thức của ông ta, tiên thiên võ giả cũng có thể như vậy ư? Chênh lệch đúng là một trời một vực.

“Bạch Trảm Hòa! Nhà họ Bạch đi đến hôm nay, đều là kết quả của việc ông coi thường sinh mạng.”

Lời của Sở Vĩnh Du làm tất cả mọi người bừng tĩnh, toàn thân đám người nhà họ Bạch đều khẽ run lên, thực sự là Sở Vĩnh Du quá khủng bố rồi, khủng bố đến mức không tìm được từ ngữ nào để hình dung được nữa.

Đối diện với người như vậy, bọn họ sao có thể thắng được, không thể, hoàn toàn là không thể.

“Sở Vĩnh Du, oan có đầu nợ có chủ, người có tham dự chuyện này đều ở đây, cậu giết chúng tôi cũng được, nhưng xin đừng tìm đến mấy tiểu bối của nhà họ Bạch, tốt xấu gì cũng giữ cho nhà họ Bạch một chút huyết mạch nối dõi chứ.”

Bạch Thanh đột nhiên mở miệng, như đã xem thường sống chết rồi.

“Cái chết của 13 sinh mạng kia, các người có nghĩ đến phải giữ lại cho bọn họ cái gì chưa? Bên trong đó, còn có những người già trong thôn trông ngóng con trai duy nhất về quê lấy vợ, còn có những đứa bé muốn được chơi đùa với ba, các người, có từng nghĩ đến bọn họ không!”

Giọng nói của Sở Vĩnh Du vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt của anh quét qua hướng nào, nhà họ Bạch không có một ai dám nhìn thẳng.

“Ngông cuồng! Cậu thật sự tưởng rằng, nhà họ Bạch không còn con át chủ bài, không còn thủ đoạn gì rồi ư?”

Cuối cùng, giọng nói của Bạch Trảm Hòa xuất hiện, nhưng Sở Vĩnh Du lại không chút mảy may xao động, mà nhìn sang Bạch Trảm Hòa nói.

“Ông sẽ là người cuối cùng phải chết, tin tôi đi.”

Nói xong, bàn chân phải giẫm xuống đất, mười mấy viên đá vỡ bị rung chấn mà bay lên giữa không trung.

Sở Vĩnh Du vung tay phải, những viên đá đó đập vào không trung như đạn bắn, mục tiêu nhắm thẳng vào hướng mà đám người họ Bạch đang đứng.

Bạch Thanh thở dài một hơi, đã chấp nhận số phận rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này cũng hận con trai mình đến thấu xương, không chỉ lôi kéo một kẻ địch đáng sợ như vậy về cho gia tộc, mà còn huỷ đi tất cả mọi thứ của nhà họ Bạch, toàn bộ đều là nhờ ơn con trai của mình.

“Ha ha, một chàng trai trẻ thú vị, trên đời này, vậy mà còn có người như cậu tồn tại ư? Xem ra lão phu thật sự có chút không theo kịp xã hội rồi.”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Bạch Thanh vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy bên cạnh xe lăn của cha ông ta Bạch Trảm Hòa, không biết từ lúc nào mà đã xuất hiện một ông lão râu tóc xồm xoàm, tóc dài cả đầu dính vào nhau, giống như một người ăn mày đã không tắm trong nhiều năm vậy.

Mà trong tay ông ta, đang chơi đùa với mấy cục đá, nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện, mấy cục đá đó, vậy mà lại chính là mấy cục đá mà Sở Vĩnh Du bắn ra hồi nãy.

Không lẽ, lão già này được nửa miếng ngọc bội bị ném vào giếng khô kia dẫn tới?

Như là nghiệm chứng sự suy đoán của Bạch Thanh, thần sắc Bạch Trảm Hòa trở nên kích động, chắp hai tay mà cung kính nói.

“Bái kiến tiền bối Sâm Mộc!”

Lão già Sâm Mộc cười ha ha, tuỳ ý động tay một cái, mấy viên đá đó liền hoá thành bột vụn, nhìn Bạch Trảm Hòa mà nhếch miệng nói.

“Chẹp chẹp! Đường đường là hậu nhân của Bạch Khởi mà lại sống đến bước đường này, bị một thanh niên nhỏ ép đến mức cùng đường bí lối, ngay cả ân huệ tình nghĩa tích luỹ mấy trăm năm mà cũng phải dùng tới, lão tổ tông nhà cậu mà biết, chắc có thể bò dậy khỏi đất đến giết cậu mất.”

Bạch Trảm Hòa đang định mở miệng, Sâm Mộc chợt xua xua tay, quay đầu nhìn sang Sở Vĩnh Du.

“Cậu trai trẻ, dưới tình hình bình thường, lão phu có thể tha cho cậu một lần, có điều, nhà họ Bạch đã dùng đến nửa miếng ngọc bội đó rồi, cho nên lão phu cũng chỉ có thể mạnh tay thôi.”

Ánh mắt Sở Vĩnh Du âm trầm, lão già này xuất hiện từ lúc nào, anh cũng không có phát giác ra được nửa phần, hơn nữa, đây là lần đầu tiên, anh cảm nhận được nguy hiểm.

“Ông là ai?”

Sâm Mộc đột nhiên điên cuồng cười to.

“Ha ha! Nhiều năm như vậy, không có ai nhớ đến Ma Quân Sâm Mộc tôi nữa rồi, thật buồn cười quá.”

Đến đây, đột nhiên cúi đầu, ánh mắt khẽ híp, nhìn sang Sở Vĩnh Du nhẹ giọng nói.

“Cậu trai trẻ, cậu có biết, sau tiên thiên võ giả, là cái gì không?”