Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 457




CHƯƠNG 457: NGHỈ PHÉP

Trong căn cứ bí mật, lúc Sở Vĩnh Du lần nữa quay lại quảng sân trống, thì chỉ còn lại Văn Khả Hân, chú Cửu, còn có tứ đại thủ hộ và Thượng Quan Vô Địch.

“Bốn người các cậu lại đây.”

Sở Vĩnh Du nói vậy, Văn Khả Hân và Thượng Quan Vô Địch vốn muốn bước tới, đều vội vàng dừng bước.

“Đông Linh, tôi đã hoàn thành hứa hẹn của mình, nhưng mà, võ lực của cô, vẫn là mất đi mãi mãi.”

Nghe câu nói này của Sở Vĩnh Du, Đông Linh lắc đầu.

“Thưa ngài, quyết định sáng suốt nhất trong đời tôi chính là đi theo ngài, đừng nói võ lực, dù chết vì ngài, tôi cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa, nếu không có ngài, tôi sớm đã chết ở chiến trường vô số lần, nếu ngài còn nói như vậy, Đông Linh sau này chẳng phải ôm lấy sự áy náy mà sống sao.”

Sở Vĩnh Du cười bất đắc dĩ, rồi lại nhìn về phía Hình Thiên.

“Hình Thiên, chuyện ông Tần báo danh cho cậu, cậu từ chối rồi?”

Câu này vừa nói ra, ba người còn lại đều ngờ vực, không biết Sở Vĩnh Du nói chuyện gì, chỉ có Hình Thiên gật đầu.

“Đúng vậy, tôi là thủ hộ của ngài, đi tham gia cái kia đâu có ý nghĩa gì.”

Nhưng mà, Sở Vĩnh Du lại cười nói.

“Tôi đã giúp cậu quyết định rồi, cũng báo danh xong rồi, cậu ở lại Vân Kinh cố gắng lên, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đến nghênh đón cậu.”

Mặt Hình Thiên biến sắc.

“Thưa ngài, ngài…”

“Quyết định như vậy đi, cậu đúng là thủ hộ của Sở Vĩnh Du tôi, nhưng cậu cũng là người Nước R, có thể phát huy năng lực cao nhất của bản thân, giờ có võ đài như này, tại sao không thử? Lẽ nào thân phận cậu thay đổi, thì từ nay về sau hai chúng ta sẽ bất hòa sao? Không thể nào, ít nhất trong mắt tôi, sau này dù bốn người thay đổi như thế nào, chỉ cần không quên mất ý niệm ban đầu, vậy thì vẫn mãi là tứ đại thủ hộ của Sở Vĩnh Du.”

Bốn người nói không cảm động thì là nói dối, tuy họ là thủ hộ, nhưng cũng là người nhà, loại tình cảm này, người ngoài không thể nào hiểu được.

Nhất là Hình Thiên, anh ta tất nhiên cũng muốn theo đuổi giấc mơ của mình, đó là giống Sở Vĩnh Du, làm chiến thần trấn thủ một phương, dũng mãnh ngăn lại tất cả kẻ thù ở bên ngoài, để họ biết lãnh thổ Nước R linh thiêng không thể bị xâm phạm.

Báo danh mà Sở Vĩnh Du nhắc tới, thật ra chính là Bắc Vực, Nam Cảnh, Đông Hán ba biên cương lớn chọn chiến thần mới.

“Cảm ơn ngài!”

Hình Thiên cúi người thật mạnh, cái này không cần thiết nói nhiều lời.

“Được rồi, từ hôm nay trở đi, duyệt cho mọi người nghỉ phép dài, Mã Trạch với Đông Linh, tôi chờ uống rượu mừng của hai người đó, quen nhau nhiều năm như vậy, cũng không cần lại đi tìm hiểu thêm, nếu chọc lủng bức màn bí mật rồi, vậy có một số chuyện cần nhanh chóng tiến hành.”

Mã Trạch và Đông Linh gật đầu, cũng không ngượng ngùng như lúc mới đầu.

Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Huyết Cốt, giơ tay phải lên, một thị vệ thân cận của ông Tần đi theo phía sau đưa lên một phần văn kiện, sau đó cung kính thi lễ rời đi.

Huyết Cốt không hiểu, anh ta một thân một mình, không biết Sở Vĩnh Du giao việc gì cho anh ta.

“Thưa ngài, có nhiệm vụ mới muốn tôi đi làm sao?”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lắc đầu.

“Cho mọi người nghỉ phép, còn nhiệm vụ… cầm đi, tôi nhờ ông Tần giúp tôi điều tra, Huyết Cốt, cậu còn có một người em gái còn sống trên đời.”

Cái gì!

Người Huyết Cốt lập tức run rẩy dữ dội.

“Thưa ngài, ngài… Ngài nói em gái? Tôi ?”

Từ nhỏ Huyết Cốt đã bị đưa vào Thiếu Lâm tự học võ, năm anh ta mười bốn tuổi cha mẹ xảy ra tai nạn xe rồi qua đời, bởi vì từ lâu đã có mâu thuẫn với họ hàng, cho nên Huyết Cốt xem như chỉ có một thân một mình.

Thật ra Mã Trạch, Hình Thiên cũng vậy, trong tứ đại thủ hộ, chỉ có Đông Linh xem như có gia đình, tiếc là hình như ở nhà sống cũng không quá vui vẻ.

Cho nên lúc này đây Huyết Cốt ngẩn người ra, hoàn toàn không dám tin, anh ta lại được báo có một cô em gái, ai mà tin được chứ.

“Cậu thật sự có một cô em gái, cô ấy cũng không biết về cậu, sinh ra lúc cậu học võ ở Thiếu Lâm tự, vì điều kiện gia đình cậu lúc đó, nên mẹ cậu đưa em gái cho một người họ hàng nuôi dưỡng, Huyết Cốt, gặp hay không, cậu tự quyết định.”

Cầm văn kiện, Huyết Cốt cảm thấy nó nặng trịch, dù là ai, tuổi tác lớn dần, khát vọng về mối ràng buộc với người thân cũng sẽ dần sâu sắc hơn, đây cũng là lí do tại sao rất nhiều cặp vợ chồng vốn không muốn sinh con vì lí do công việc, tới cuối cùng, thường sẽ cảm thấy cô đơn.

Sở Vĩnh Du không ép hỏi quyết định Huyết Cốt, anh đang suy nghĩ thì Văn Khả Hân bước tới.

“Sở Vĩnh Du, giờ anh đã biết thân phận của em rồi phải không.”

“Không biết.”

Văn Khả Hân vốn còn cười đắc ý, nghe vậy cả người đều khựng ra, giống như không biết nên làm gì.

“Ông Tần không nói cho anh?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Có một số việc, tôi thích thuận theo tự nhiên, lúc nên biết, tôi chắc chắn sẽ biết.”

Văn Khả Hân hết cách, bỗng phồng hai má lên, động tác đáng yêu cực kì như vậy, do cô gái xinh đẹp như Văn Khả Hân làm, thật là một cảnh rất đẹp, Thượng Quan Vô Địch nhìn cũng tròn xoe mắt, có chút ngẩn ngơ mê say.

“Hừ! Tính tình anh thật là … Được rồi, đừng quên anh thiếu em một ân tình, em phải về nhà một chuyến, đến khi em quay lại, có lẽ anh sẽ phải trả ân tình đó.”

Chú Cửu đứng một bên cười vui vẻ, hiếm khi thấy cô chủ buông bỏ phòng bị với người ngoài, thả lỏng bản thân như vậy, lần này ra ngoài có thể gặp được Sở Vĩnh Du, thật là thu hoạch bất ngờ.

“Vô Địch, đi thôi.”

“Anh rể, chúng ta đi đâu?”

Sở Vĩnh Du chầm rãi bước đi, trầm giọng nói.

“Tổng bộ của tổ điều tra sự cố đặc biệt.”

Vân Kinh, tổng bộ của tổ điều tra sự cố đặc biệt, trong một tòa cao ốc 38 tầng, cả tòa nhà này, đều là của tổ điều tra sự cố đặc biệt, đừng nhìn trông cửa chỉ là bảo vệ bình thường, nhưng họ đều là chiến sĩ đã trải qua huấn luyện, người bình thường muốn đi vào, tuyệt đối là không thể nào.

Tại nơi phồn hoa như này, nếu người gác cổng lại gác súng trên vai, đạn lên nòng, chẳng phải sẽ tạo ra khủng hoảng không cần thiết sao, còn có thể tạo ra một số vấn đề ảnh hưởng hơi phiền phức.

Cho nên loại thật thật giả giả này, mới là cách giải quyết chính xác nhất.

Bởi vì từ bí mật căn cứ đi ra, cho nên Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch vẫn ngồi xe của tổ đặc chủng điều tra sự cố đặc biệt, tự nhiên không ai ngăn cản.

Xe sắp chạy tới cửa tòa nhà, sau khi Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch xuống xe, có mười mấy người từ bên trong tòa nhà bước ra, người cầm đầu chính là người đàn ông trung niên từng tạm cầm quyền ở căn cứ bí mật, đội trưởng của tổng bộ tổ điều tra sự cố đặc biệt Phàn Tinh Thiên.

“Thưa ngài.”

Bởi vì là ở bên ngoài, mười mấy người chỉ lễ phép lên tiếng chào hỏi, không dám có động tác dư thừa nào, như vậy quá gây chú ý.

Nhìn thoáng qua Phàn Tinh Thiên, Sở Vĩnh Du cười.

“Hình như ông đã biết tôi sẽ tới?”

Trán Phàn Tinh Thiên lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói.

“Thưa ngài, Cao Kiện đã bị nhốt lại, mời ngài.”