Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 456




CHƯƠNG 456: NÊN LÀM CÁI GÌ

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên, tứ đại thủ hộ càng vỗ tay kịch liệt, cho dù là Văn Khả Hân, cũng đứng dậy vỗ tay chức mừng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Sở Vĩnh Du trở thành Chiến Thần nước R, ý nghĩa đó rất khác nhau, rất nhiều cái gọi là bí mật, anh coi như đã có tư cách được biết.

Những người của gia tộc siêu cấp ngồi đằng sau tứ lão, lúc này cũng đều đứng dậy vỗ tay.

Nếu như trước đó thân phận Chiến Thần Địa Ngục của Sở Vĩnh Du khiến bọn họ rất xem trọng, sẽ có có chút kính sợ, vậy thì Chiến Thần nước R hiện giờ chính là đỉnh cấp hoàn toàn rồi, đến mức bọn họ không thể không đi lấy lòng.

“Mẹ! Có khi, nhân lúc có thể buông xuống thì buông xuống, mới là cách làm của người thông minh.”

Nam Cung Lâm vỗ tay, đột nhiên cơ thể hơi nghiêng qua, nói một câu như này ở bên tai của Trương Thanh Lệ, đồng tử của Trương Thanh Lệ hơi co rút, nhưng cũng không có đáp lại, có điều trong lòng cũng là lần đầu tiên dấy lên một chút cảm giác bó tay hết cách đối với người đàn ông này.

Lúc này, Sở Vĩnh Du đi đến trước người của Ông Tần, Ông Tần nhận lấy một chiếc huân chương trong chiếc khay của người bên cạnh, chính giữa chiếc huân chương là một ngũ trảo kim long của nước R, xung quanh lại là năm sao kim.

Đây chính là vật biểu tượng cho tinh thần và địa vị mà chỉ Chiến Thần nước R mới có thể có.

“Ông Tần, tôi có thể không nhận không?”

Sở Vĩnh Du cười khổ, giọng nói rất nhỏ, quả nhiên, sắc mặt của Ông Tần đanh lại.

“Cái thằng nhóc cậu không nhận thử xem, cậu tưởng đây là trò đùa à? Chức trách của Chiến Thần nước R, sau này cậu tự nhiên sẽ biết, tóm lại không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu là được rồi.”

Hết cách, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nhận lấy huân chương, đến đây, anh chính là Chiến Thần nước R thật sự rồi.

“Một tháng sau, Bắc Vực, Nam Cảnh, Đông Mạc sẽ lần nữa chọn ra chiến thần mới đến trấn thủ, đến lúc đó, quyền quyết định tuyển chọn nằm trong tay cậu, đây coi như là nhiệm vụ đầu tiên sau khi cậu đảm nhiệm chức Chiến Thần nước R.’ Ông Tần nói xong, nhìn thấy vẻ mặt đầy bất lực của Sở Vĩnh Du, trong lòng vui như nở hỏa.

Thằng nhóc thối này, không tin không tìm được chỗ trị cậu.

Chung kết cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R đến đây là kết thúc, biểu hiện của Sở Vĩnh Du đến bây giờ vẫn khắc sâu trong đầu của bọn họ.

Tư Đồ Yến đã thôn phệ 2000 hạt Long Mễ, lại dùng thuốc cấm, ở trước mặt Sở Vĩnh Du lại giống như cừu non, vậy thì người đàn ông này rốt cuộc khủng bố đến mức độ nào, có lẽ, đây mới là lực chiến đấu mà Chiến Thần nước R nên có, không đâu địch nổi.

Chiến Thần Nộ Hải đi tới, cúi chào rồi hùng hồn cất tiếng.

“Thưa ngài, đây khả năng là lần đầu tiên tôi xưng hô như vậy, cũng là lần cuối cùng tôi xưng hô như thế, tôi, cũng nên đi trải qua cuộc sống thuộc về riêng tôi rồi.”

Nhìn Chiến Thần Nộ Hải, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Vậy sao? Vậy chúc mừng anh rồi, lấy thiên phú của anh, chắc chắn có thể tiến thêm bước nữa.”

Tuy nhiên lời tiếp theo mà Chiến Thần Nộ Hải nói ra lại khiến Sở Vĩnh Du trực tiếp ngây người tại chỗ.

“Cái gì mà tiến thêm bước nữa, tôi là muốn tìm một nơi yên tĩnh lấy vợ sinh con. Bất hiếu có ba tội, không con là tội lớn nhất, tôi không muốn đợi chết rồi đi xuống địa phủ còn bị những tổ tông đó của tôi đuổi theo đánh mông.”

Sau đó, Chiến Thần Nộ Hải đi rồi, có lẽ, thật sự chính là lần gặp cuối cùng, trận đánh này, có lẽ là chìa khóa thay đổi suy nghĩ của Chiến Thần Nộ Hải.

10 phút sau, trong một căn phòng của căn cứ bí mật, chỉ có Sở Vĩnh Du và Ông Tần ở đó.

“Ông Tần, tôi muốn biết tại sao Tây Lân lại đặc biệt như vậy? Bắc Vực, Nam Cảnh, Đông Mạc đều có chiến thần trấn thủ, tại sao duy chỉ Tây Lan không có.”

Ông Tần khẽ mỉm cười, ánh mắt khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy có hơi không tự nhiên.

“Cậu không phải là không muốn nhận vị trí của Chiến Thần nước R hay sao? Bí mật này, chỉ có Chiến Thần nước R mới có tư cách và quyền được biết.’ “Vậy thì không hỏi nữa.”

Kết quả lời của Sở Vĩnh Du khiến Ông Tần lập tức bốc hỏa, tức giận nói.

“Cái thằng nhóc thối này, ngay cả nói đùa cũng không muốn? Hừ! Thật là hết cách với cậu, lý do Tây Lan đặc biệt như vậy là vì nơi đó, chiến thần cũng không trấn thủ được, hiểu không?”

Hửm? Sở Vĩnh Du rất ngạc nhiên, nhíu mày nói.

“Chiến thần cũng không trấn thủ được? Có kẻ địch khủng bố như thế sao?”

“Không phải là kẻ địch bình thường, Vĩnh Du, nói như này đi, sư phụ của cậu Vô Phong Tử chính là một trong những người thủ hộ của nơi đó.’ Xoạt!

Sở Vĩnh Du lập tức đứng dậy, mặt mày sửng sốt, không thể tin được.

“Sư phụ của tôi sao? Ông Tần, đây… rốt cuộc là chuyện gì?”

Vẫn nhớ Bạch Ông trước từng tiết lộ một câu, sư phụ Vô Phong Tử hình như đang phòng ngự cái gì đó với ai đó, nhưng cụ thể thì Bạch Ông lại không biết, bây giờ kết hợp với lời của Ông Tần, vậy mà là ở Tây Lan.

Sư phụ của anh có thực lực gì, Tây Lan rốt cuộc có cái gì, vậy mà cần người như vậy đích thân thủ hộ chứ.

“Rất sửng sốt nhỉ, sư phụ của cậu biết Chiến Thần nước R tất nhiên sẽ là cậu, cho nên cũng tất nhiên sẽ biết tin này, nhưng ông ta cũng đã nói, tạm thời cậu không cần tới đó, bởi vì thời cơ còn chưa tới, nhưng nếu như cậu cứ muốn đi, tôi cũng có thể nói cho cậu tất cả.”

Hồi lâu sau, Sở Vĩnh Du đã lắc đầu.

“Lệnh của sư phụ, Sở Vĩnh Du tôi sao có thể làm trái, Ông Tần, bí mật của Tây Lan vẫn là đợi sau khi sư phụ của tôi gật đầu rồi hẵng nói.’ Giống với suy đoán của Ông Tần, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ chọn như vậy, bởi vì anh vốn chính là người tôn sư trọng đạo, trọng tình trọng nghĩa.

“Vậy Văn Khả Hân…”

“Tạm thời cũng không cần nói cho cậu biết được, tôi luôn tin sự phát triển của sự việc sẽ thuận theo tự nhiên, nếu như không cần tôi thực hiện nghĩa vụ của Chiến Thần nước R, vậy thì Ông Tần, chủ đề này đã sau đi.”

Ông Tần đã mỉm cười.

“Được, tôi biết cậu sẽ như vậy, ha ha, thuận theo tự nhiên đi, vậy thì tôi đi đây, Vĩnh Du, tôi gần đây cảm thấy rất mệt, khả năng cần phải đi nghỉ mát ở sơn trang vài ngày, đến lúc đó sẽ đóng tất cả liên lạc, bất cứ chuyện gì xảy ra ở bên ngoài đều không liên quan đến tôi.”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du sao có thể không hiểu ý gì chứ, cúi người nói.

“Cảm ơn Ông Tần.”

Cũng chỉ có mình anh có thể nghe hiểu, chuyện nào đó, công việc trước đó, Ông Tần đều đã giúp Sở Vĩnh Du làm hết rồi, còn lại, muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.

Bên ngoài căn cứ bí mật, Thượng Quan Vô Địch đã gọi điện cho ông nội của anh rồi.

“Ông nội, anh rể anh ấy…”

“Chiến Thần nước R là Sở Vĩnh Du không sai chứ.”

Thượng Quan Vô Địch chép miệng.

“Ya! Ông nội, ông có thể để cháu cảm thấy sung sướng khi kể tin tức hot như này không hả, thật là vô vị.”

Nói xong, anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười he he nói.

“Anh rể đã đánh chết Chiến Thần Tu La Tư Đồ Yến ngay tại chỗ.”

Rất rõ ràng, tiếng hít thở ở đầu bên kia trở nên nặng hơn.

“Cậu ta vậy mà… ha ha, đứa trẻ Vĩnh Du này quả thật lợi hại, xem ra trong một tuần là phải để em gái của cháu đính hôn với Tiểu Mông, không thể kéo dài nữa.”

“Ông chỉ biết có như vậy thôi, nhàm chán.”

Bên này Thượng Quan Vô Địch thông báo về, những người khác cũng lần lượt thông báo với người có tư cách được biết thân phận hiện giờ của Sở Vĩnh Du trong gia tộc của mình, trong đó, tự nhiên bao gồm Nam Cung Lâm.

“Ba, kết quả…”

“Ba biết rồi, lập tức quay về, vở kịch quan trọng sắp phải diễn rồi, không được có sai sót.”

Hai mắt của Nam Cung Lâm hơi nheo lại.

“Ba, ba là nói nhà họ Bạch sao? Con bây giờ động thân!”