Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 447




CHƯƠNG 447: CHUYỆN NHỎ

“Làm phiền lái đến Kempinski.”

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du nói xong, tài xế lái xe hộ gật đầu.

“Được, thưa quý khách.”

Đường ở Vân Kinh kẹt xe vô cùng, xe chưa khởi động được bao lâu thì Sở Vĩnh Du đã ngủ mất, chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ làm cho tinh thần của anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vẫn luôn không ngủ một giấc thật ngon, dựa vào tửu lượng của anh, nửa bình rượu Mao Đài mà đã làm cho anh có cảm giác say, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

“Thưa quý khách.”

Một tiếng thở nhẹ vang lên, Sở Vĩnh Du tỉnh dậy, tài xế lái xe hội lên tiếng nói.

“Quý khách, đã đến Kempinski rồi, đã đổ xe xong.”

Nhìn xung quanh, Sở Vĩnh Du cười nói.

“À, làm phiền cô rồi.”

Bước xuống xe, lúc sắp đi đến cửa chính, Huyết Cốt đã đứng đó, ở bên cạnh là con chó lớn Thiên Uy.

“Thưa ngài.”

“Ừ, đưa Thiên Uy cho tôi đi, cậu chờ ở đây, một lát nữa cậu còn phải lái xe, chúng ta về cùng với nhau.”

Đặt biệt đeo cho Thiên Uy một sợi dây xích chó, có vẻ như nó cực kỳ không quen, thỉnh thoảng nó nghẹn ngào kêu một tiếng.

“Thiên Uy, phải để mày chịu thiệt rồi, tao biết là mày ngoan ngoãn không cắn người, nhưng mà những người khác không biết.”

Sở Vĩnh Du an ủi một câu, Thiên Uy mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Còn chưa bước vào trong đại sảnh thì Sở Vĩnh Du đã bị bảo vệ đứng ở cửa ngăn lại.

“Xin lỗi quý khách, không cho phép chó lớn như thế này đi vào trong.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du cũng không tức giận, đúng là có rất nhiều khách sạn có quy định như thế, nhưng mà cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người, ở trong này vẫn còn phải xem xem giàu nghèo quý tiện, địa vị xã hội.

Đương nhiên là anh sẽ không làm khó dễ nhân viên bảo vệ, thế là anh lại nói.

“Được rồi, vậy trước tiên tôi không đi vào, để tôi gọi điện thoại.”

Đang muốn cầm điện thoại, nhân viên bảo vệ lại chỉ tay phải ra ngoài, khinh thường nói.

“Anh cút xa ra một chút, đứng ở chỗ này, khách khứa của khách sạn chúng tôi sẽ bị anh hù dọa.”

Thiên Uy cũng không phải là một con chó quý, kiến thức của bảo vệ đứng gác ở đây tương đối rộng rãi, đương nhiên có thể nhận ra được, với lại Sở Vĩnh Du ăn mặc bình thường, bị anh ta ngăn cản lại cũng khách khí đáp lời, anh ta lập tức trở nên phách lối.

Làm việc ở một khách sạn cao cấp như thế này đương nhiên có thể rèn luyện được phương thức nhìn người, hơn nữa cơ bản sẽ không xảy ra sai lầm.

Không nói tới cách ăn mặc của Sở Vĩnh Du, lại lôi một con chó cỏ, kể từ lúc mà anh ta ngăn cản thì đã có thể nhìn ra được.

Trước kia cũng đã từng gặp cảnh như thế này, người đó đều trực tiếp nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi của anh ta rồi chửi con mẹ nó, mày là cái quái gì chứ, sau đó quản lý nhanh chóng đi tới nhận lỗi, cho nên anh ta kết luận là địa vị xã hội của Sở Vĩnh Du gần bằng không.

Bảo vệ nói câu này làm lông mày của Sở Vĩnh Du cau chặt lại.

“Anh lấy loại thái độ này để làm việc có đúng không?”

Thấy Sở Vĩnh Du dám chất vấn anh ta, giọng nói của bảo vệ lập tức lạnh lẽo hơn rất nhiều.

“Còn gào! Anh bị bệnh gì vậy hả? Cái gọi là chó ngoan không cản đường, anh kéo một con chó lớn như thế đứng ngăn cản ở cửa chính của chúng tôi, tôi kêu anh cút khỏi đây thì có lỗi gì à? Còn dám dài dòng nữa thì không phải là anh chỉ cút xa một chút đâu.”

Nhìn lại vị trí mình đứng đã cách cửa ít nhất năm sáu mét, hơn nữa còn đứng ở dưới bậc thang, hoàn toàn không ảnh hưởng đến khách khứa ra vào.

Đang muốn tiếp tục mở miệng, Sở Vĩnh Du lại nhìn thấy một người thanh niên cao ráo đẹp trai kéo theo một con Alaska có thể trọng tương đương với Thiên Uy đi vào trong.

“Con chó đó của anh ta cũng là chó cỡ lớn mà.”

Bảo vệ cười lạnh.

“Anh có biết cậu chủ đó là ai không hả? Anh có tư cách gì để so sánh với người ta, anh mà có gia thế như vậy thì tôi quỳ xuống dẫn con chó của anh đi vào trong luôn đó.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, đúng là nơi nào cũng có loại người mắt chó coi thường người khác tự cho mình là đúng như thế này, mình đã nhượng bộ nhiều rồi.

Lúc định lấy điện thoại di động ra, đột nhiên có vài người bước ra từ cửa quay, cái tên bảo vệ khi nãy còn đang vô cùng phách lối lại lập tức đứng thẳng người dậy, từ biểu cảm và ánh mắt có thể nhìn thấy được đều cực kỳ khẩn trương, có thể chứng minh mấy người này đều là nhân vật lớn.

Mà dường như là những người đang trò chuyện vui vẻ này đều tập trung sự chú ý ở trên người của người trẻ tuổi đang đi ở chính giữa.

Lúc này, người trẻ tuổi vừa mới bước ra khỏi cửa quay, liếc mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang đứng ở phía dưới bậc thang, cách cửa năm sáu mét, anh ta lập tức kinh ngạc, anh ta không quan tâm tới cái gì hết, vội vàng bỏ mặc mấy người bọn họ rồi đi về phía Sở Vĩnh Du.

“Anh.”

Nghe thấy xưng hô như thế này, Sở Vĩnh Du nhìn về phía người đi tới, do dự một chút rồi mới lên tiếng.

“Cậu là người trẻ tuổi đứng ở cửa biệt thự hôm nay đó à?”

Người trẻ tuổi đó vội vàng lấy lòng.

“Trí nhớ của anh thật là tốt, Tần lão là ông cậu của em, em đã nhìn thấy quan hệ của anh với ông cậu của em rất tốt, vậy chúng ta quen biết với nhau cũng là chuyện bình thường, em tên là Liêu Thông Tâm.”

Lúc này, Liêu Thông Tâm cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, số con rệp đã gần một tháng rồi, cuối cùng cũng có thể thay đổi vận may.

Ngày hôm nay dưới tình huống ông cậu của anh ta bực bội đã đuổi hết bọn họ đi, vậy mà lại tự mình ra chào đón người đàn ông đứng ở trước mắt, đủ để nhìn thấy được địa vị của người đó đáng sợ đến cỡ nào, duy trì mối quan hệ với người như thế này chắc là không có sai?

“À, xin chào, tôi tên là Sở Vĩnh Du.”

Nếu như là họ hàng của Tần lão, ít nhiều gì Sở Vĩnh Du cũng phải cho chút mặt mũi Nhìn thấy dường như là Sở Vĩnh Du không muốn nói chuyện, Liêu Thông Tâm vội vàng hỏi.

“Anh Sở, đang chờ người hả? Hay là còn có chuyện gì khác, em có thể giúp một tay được không?”

Cảnh tượng đột ngột như thế làm cho mấy người đàn ông trung niên đi ra cùng với anh ta phải trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đều là những người được chọn để chuẩn bị hợp tác với Liêu Thông Tâm, mặc dù không biết Liêu Thông Tâm quen biết với người nào, có chuyện gì, nhưng mà chắc chắn đây là sự tồn tại thần thông quảng đại, nếu không thì cũng sẽ sẽ không đáng để bọn họ nịnh bợ.

Nhưng mà bây giờ một nhân vật lớn như thế lại dùng thái độ mà bọn họ đối với Liêu Thông Tâm để nói chuyện với một người mặc quần áo bình thường không có gì là sang trọng, còn dắt theo một con chó cỏ, đây là khái niệm gì đây chứ?

Bọn họ đã có thể nghĩ tới, làm sao nhân viên bảo vệ có thể không nhìn ra được chứ, bọn họ trợn tròn cả mắt, bởi vì nhân vật lớn này thường xuyên có mặt ở Kempinski, cho dù là giám đốc của bọn họ có gặp mặt thì cũng phải cúi đầu khom lưng khách khí, thế mà bây giờ lại…

Bịch…

Càng nghĩ, bảo vệ càng cảm thấy sợ hãi, hai chân như nhũn ra, trực tiếp ngồi liệt xuống mặt đất.

Anh ta biết mình đã xong rồi, lúc nãy mình đã nói những lời đó, chắc chắn tiêu đời rồi.

Tình huống đột ngột xảy ra, Liêu Thông Tâm liếc mắt nhìn một cái, vừa mới suy nghĩ liền biết đã xảy ra loại chuyện mắt chó coi thường người khác. Lúc muốn nói chuyện, Sở Vĩnh Du lại lấy điện thoại ra bấm rồi nói.

“Vô Địch, cậu tìm người ở Kempinski Vân Kinh đi.”

“Anh Sở, để em đưa anh vào trong, lọai chuyện nhỏ này không cần phải làm phiền người khác, thật sự là chuyện nhỏ đó.”

Nhìn thoáng qua Liêu Thông Tâm nói chuyện, Sở Vĩnh Du suy nghĩ, sau đó lại nói với Thượng Quan Vô Địch là không có việc gì rồi trực tiếp cúp điện thoại.

“Được.”

Từ đầu đến cuối, Sở Vĩnh Du đều không thèm nhìn bảo vệ một cái nào, nhưng mà tổng giám đốc đưa những nhân vật lớn Liêu Thông Tâm ra bên ngoài thì lại tái xanh hết cả mặt, chỉ vào bảo vệ rồi tức giận nói.

“Cái đồ đáng chết! Mỗi lần họp đã nhắc nhở rất nhiều lần phải đối xử tôn trọng với khách hàng, không thể dựa vào ánh mắt của mình, cậu là kẻ điếc hả? Cút đi, cậu bị đuổi việc rồi.”

Nói xong, trong lòng của tên tổng giám đốc đó cảm thấy thấp thỏm, ở Vân Kinh này có ai mà không biết cậu chủ Liêu cơ chứ, một khi truy cứu thì phiền phức lớn lắm, ông ta không biết phải nịnh nọt như thế nào đây.

Càng để ông ta tò mò đó chính là người thanh niên để cậu chủ Liêu phải đón vào với bộ mặt nịnh nọt là người như thế nào?