Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 442




CHƯƠNG 442: GIAO DỊCH

Về đến nhà, Tư Phu và Đồng Thế Tân liền vội vàng xông tới, trên mặt đều là sự lo lắng. Cho dù Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên không nói gì, nhưng mà tin tức lại bay đầy trời, chỉ cần không phải là kẻ điếc người mù thì chắc chắn đều biết hết.

“Vĩnh Du, Ý Yên như thế nào rồi? Sẽ không bị bắt đó chứ.”

Tư Phu vừa nói vừa lau nước mắt, xảy ra chuyện như vậy, ai mà không căng thẳng sợ hãi cơ chứ.

“Đúng vậy đó, Vĩnh Du, tốt xấu gì con cũng nói cho mọi người nghe đi, Ý Yên ngay cả điện thoại của ba mẹ mà nó cũng không nhận.”

Nhìn hai người già, giọng nói của Sở Vĩnh Du dịu hơn một chút.

“Ba mẹ yên tâm đi lần này tòa cao ốc bị sụp đổ không có liên quan trực tiếp đến công ty của Ý Yên, nhưng mà giải quyết hậu quả tất yếu thì cần phải làm, chắc chắn là ngày hôm nay cô ấy không thể về nhà được, con sẽ đến công ty cùng với cô ấy, Hữu Hữu ở nhà còn phải làm phiền hai người rồi.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du để hai người già thở phào một hơi, dù sao thì cũng biết Sở Vĩnh Du mà nói chuyện gì thì đều rất đáng tin cậy, không có lừa gạt, cũng không nói dối.

“Vĩnh Du, vậy tất cả phải nhờ vào con rồi, con nhanh chóng đến công ty đi, Hữu Hữu đã ngủ sớm rồi, ba mẹ sẽ trông chừng nó.”

Đi ra khỏi nhà, Sở Vĩnh Du đi thẳng đến công ty bất động sản Hoa Thiên. Lúc này, những người ở công ty đều được thả trở về, nhưng mà Đồng Ý Yên với Lam Mị, còn có các quản lý cấp cao của công ty đều phải ở lại.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, mấy vị phó tổng rốt cuộc cũng đã không chịu được nữa.

“Chủ tịch, chủ tịch nói một câu đi chứ, rốt cuộc điều tra như thế nào rồi?”

“Đúng vậy đó, chủ tịch, chuyện lần này quá lớn, ngài cũng phải nói cho chúng tôi biết tình hình.”

Nhìn mấy vị phó tổng, Đồng Ý Yên vô cùng tỉnh táo, mặc dù là Sở Vĩnh Du đã nói, nhưng mà cô vẫn không thể nói tin tức ra bên ngoài. Bởi vì trước khi mọi thứ vẫn còn chưa được chứng thực, mọi thứ vẫn còn được xem như là suy đoán không có căn cứ.

“Thưa các vị, nếu như các người tin tưởng công ty bất động sản Hoa Thiên, tin tưởng vào chủ tịch của mọi người, vậy thì mời mọi người về nhà, sáng sớm ngày mốt, tất cả đều sẽ có manh mối thôi.”

Âm thanh đột ngột vang lên, mấy người đều quay đầu nhìn lại, sau khi phát hiện là Sở Vĩnh Du, ánh mắt của mọi người đều rất kỳ quái.

Cả nửa ngày đều chỉ có thể đáp lại qua loa vài câu rồi lần lượt đi khỏi.

Lúc này, Đồng Ý Yên không thể kiềm chế được nữa, cô trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của Sở Vĩnh Du, lớn tiếng bật khóc, cô là một người phụ nữ, làm sao có thể chịu được áp lực to lớn như thế, vẫn luôn như vậy là bởi vì cô đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Không có việc gì đâu, vợ à, hãy tin tưởng anh.”

Đồng Ý Yên liên tục gật đầu, cô cứ rúc vào trong ngực như thế, giống như là ở đây mới là nơi an toàn nhất, có thể làm cho cô tạm thời không suy nghĩ đến những cái khác.

Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du mới nhớ đến một việc rồi hỏi.

“Vợ, liên quan đến tiền bồi thường cho mười ba người đó, em quyết định như thế nào?”

Mặc kệ tòa nhà sụp đổ như thế nào, nó vẫn là tòa cao ốc của công ty bất động sản Hoa Thiên, công ty tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan, chắc chắn là vẫn phải có bồi thường.

“Bồi thường cho mỗi người sáu tỷ.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu.

“Được, giá cả hợp lý, có thể.”

Cho dù là mười lăm tỷ thì vẫn có thể bồi thường nổi, nhưng mà những thứ cần phải cân nhắc có rất nhiều, nếu như quả thật bồi thường như vậy, thế thì sau này có người nhà của ai đó gặp sự cố thương vong, bạn không bồi thường mười lăm tỷ, người ta có thể đồng ý được à?

Nếu như bồi thường hai ba tỷ thì quá ít, sẽ để cho người ta nghĩ mình quá vô nhân đạo, cho nên sáu tỷ là một con số hợp lý, vừa đủ.

“Đi ngủ một giấc đi, chắc là em đã mệt mỏi lắm rồi, anh sẽ ở đây với em, em cứ yên tâm mà ngủ.”

Đến khuya, bởi vì chuyện này mà giới xã hội thượng lưu ở Tỉnh Thành đã hoàn toàn như ong vỡ tổ.

Thảo luận chuyện gì cũng có, có suy đoán các loại kết quả, có điều là giống như nhà họ Tân, cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút, Tưởng Thanh Khôn nhà họ Tưởng ở Thiên Hải không bị liên lụy đến bọn họ đã coi như vạn hạnh trong bất hạnh, cho nên lần này có nói cái gì cũng không dám ăn nói lung tung ở sau lưng. Sở Vĩnh Du, bọn họ đã nhận định đó là sự tồn tại của thần, thu hồi hết tất cả các tâm tư nhỏ bé.

Mà nhà họ Ngô lại tin tưởng vững chắc là Sở Vĩnh Du có thể biến chuyện của vợ mình từ nguy thành an, mấy lời như vậy có rất nhiều rất nhiều.

Chính là trong những lời suy đoán hòa bình, một ngày mới lại đến, Sở Vĩnh Du đã xuất hiện trong khách sạn năm sao nào đó ở Tỉnh Thành.

Để tiện cho nhóm năm người làm việc, Văn Khả Hân trực tiếp bao hết toàn bộ phòng ở khu vực này của khách sạn.

“Lâm Sơn đã một đêm không ngủ, vẫn còn đang viết báo cáo, anh yên tâm đi, lĩnh vực phá bom của ông ấy ở nước R vẫn tính là rất mạnh, những thứ mà ông ấy viết ra có chứng cứ rõ ràng, cho nên không có vấn đề gì đâu.”

Đi vào trong phòng, Văn Khả Hân nói xong, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu.

“Được.”

Nhìn Sở Vĩnh Du, mắt của Văn Khả Hân chuyển động mấy lần, lại cười nói.

“Tòa nhà này đột nhiên lại sụp đổ, chắc cũng đã làm chậm trễ thời gian anh đến Vân Kinh rồi.”

“Đúng vậy, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì hết, ngày mốt có thể đi là được rồi.”

Cuộc quyết chiến cuối cùng chiến thần nước R sẽ được diễn ra vào ngày mốt, có làm chậm trễ thì cũng chỉ chậm trễ một vài chuyện riêng của anh, không có cách xử lý mà thôi.

“Tôi sẽ đến hiện trường quan sát, anh ba của tôi nói anh là một trong những người tham gia cuộc tuyển chọn, anh ấy cũng phải đi.”

Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Văn Khả Hân.

“Không có ý nghĩa gì hết, tôi đi rồi cũng chỉ là đi ngang qua hiện trường, tiện tay giết chết một người mà thôi.”

Lời này vừa mới nói ra, Văn Khả Hân liền đổi sắc, ngồi thẳng dậy, nói một cách nghiêm túc.

“Sở Vĩnh Du, không phải là anh đang nói đùa với tôi đó chứ? Được rồi, vậy để tôi nói cho rõ ràng, anh là chiến thần địa ngục, đến tham gia cuộc tuyển chọn còn có Tu La chiến thần và Nộ Hải chiến thần, nếu như thực lực của bọn họ không bằng anh, dù gì anh cũng có danh dự chiến thần, anh muốn giết liền giết, anh đã từng nghĩ tới hậu quả và ảnh hưởng mà mình đã tạo thành chưa?”

Cho dù là chú Cửu ở bên cạnh cũng nhíu mày, bởi vì Sở Vĩnh Du thật sự quá kinh khủng.

Giết một vị chiến thần tuyệt đối sẽ gây nên sóng to gió lớn, chứ đừng nói chi là ở trước mắt của bao người, đó tuyệt đối chính là một chuyện lớn.

“Tôi biết là mình đang làm cái gì, không cần phải nói, có một vài người cho dù có công lao đi nữa thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Tu La chiến thần Tư Đồ Yến, kể từ sau khi giải nghệ, những chuyện mà anh ta làm căn bản có lỗi với cái danh chiến thần của anh ta, quả thật là một tên hạ lưu.

Suy nghĩ một hồi, Văn Khả Hân lại cắn răng rồi đột nhiên nói.

“Sở Vĩnh Du, dựa vào sự hiểu biết của tôi, có lẽ người mà anh muốn đối phó chính là Tu La chiến thần Tư Đồ Yến, đúng không?

Tôi muốn thực hiện giao dịch với anh.”

Nghi hoặc nhìn Văn Khả Hân một chút, Sở Vĩnh Du lên tiếng nói.

“Bởi vì lần này tòa cao ốc bị sụp đổ, không phải là tôi thiếu cô một ân tình à, cô có gì cần phải giao dịch.”

Văn Khả Hân đang muốn mở miệng, dường như là chú Cửu nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lại thay đổi.

“Cô chủ, không được đâu.”

Không thèm nhìn chú Cửu, Văn Khả Hân trực tiếp nói.

“Tôi muốn chắc chắn phần ân tình này chỉ cần không phải làm việc trái với lương tâm của anh thì anh có thể trả ơn bằng bất cứ việc gì, có đúng không?”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, khoan thai mở miệng nói.

“Nói nội dung giao dịch đi.”