Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 440




CHƯƠNG 440: CÒN DÁM Ở LẠI.

Công ty bất động sản Hoa Thiên, tất cả các nhân viên đều đã bị khống chế lại ở trong công ty, không cho phép tự tiện đi khỏi.

Giờ phút này, những lời đồn đại đã nổi lên bốn phía, lòng người hoang mang.

“Trời đất ơi, tại sao một tòa nhà đang yên đang lành đột nhiên lại bị sụp đổ, cái này không thể tưởng tượng được luôn.”

“Đúng là không thể tin được, nhưng mà sự thật đã diễn ra rồi, điểm quan trọng đó chính là chết mười ba người lận. Nếu như không có người chết thì tòa cao ốc cũng chỉ sụp đổ mà thôi, nhưng mà lại xảy ra án mạng, vậy thì tính chất đã khác rồi.”

“Đừng quan tâm những lời đồn ở bên ngoài, chủ tịch là người như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, tôi tin tưởng là cuối cùng có thể điều tra ra manh mối.”

Mặc kệ những nhân viên đang nghị luận cái gì, trong văn phòng của chủ tịch, Đồng Ý Yên vẫn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt không luyến tiếc với cuộc sống. Lam Mị ở phía đối diện cũng không biết phải an ủi như thế nào, hai người cứ im lặng như thế.

Lúc này, điện thoại di động đột ngột lại vang lên, Đồng Ý Yên vội vàng đứng dậy. Rõ ràng là điện thoại đang đặt ở trên bàn làm việc, nhưng mà trong lúc bối rối, cô lại không chạm được điện thoại, gấp gáp đến nỗi muốn khóc.

“Chủ tịch.”

Lam Mị kêu lớn một tiếng, đưa điện thoại di động tới.

Nghe thấy tiếng gọi này, Đồng Ý Yên mới xem như hơi tỉnh táo một chút, bởi vì nhìn thấy màn hình điện thoại là Sở Vĩnh Du, cho nên cô mới có thể kích động như thế.

“Vĩnh Du.”

Sau khi kết nối thì kêu lên hai chữ, để lộ ra tâm trạng phức tạp hiện tại của Đồng Ý Yên cùng với loại cảm giác vô cùng bất lực.

“Vợ, em đừng lo lắng, bây giờ cơ bản đã điều tra ra rồi, có người lắp đặt bom ở tường chịu lực và cột chịu lực dưới lầu một, cho nên mới dẫn đến tòa cao ốc bị sụp đổ.”

Nghe nói như thế, thân thể của Đồng Ý Yên thả lỏng hơn rất nhiều.

“Thật sự là có người làm? Tại sao vậy, tại sao lại có người điên rồ như thế này, đây chính là mười ba mạng sống đó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nói xong, Đồng Ý Yên lại khóc thành tiếng, mối nghi ngờ của mình đã được rửa sạch, nhưng mà mười ba mạng sống đó mãi mãi đã mất đi rồi.

“Anh sẽ tiếp tục điều tra, vợ à, trước tiên em phải kiên cường mới được, cụ thể là phải tiếp tục chờ đợi. Anh điện thoại cho em là để em yên tâm một chút, chắc là ngày hôm nay em vẫn còn chưa ăn cơm đúng không, ăn một chút gì đi, tất cả đã có anh rồi.”

“Ừm.”

Nhìn thấy Đồng Ý Yên cúp điện thoại, Lam Mị vội vàng hỏi.

“Chủ tịch, thật sự là do người làm?”

Đồng Ý Yên gật đầu.

“Đúng vậy, Vĩnh Du nói là có người làm, nhưng mà còn phải điều tra cụ thể, cho nên tạm thời không thể tung tin tức ra bên ngoài được.”

Nói đến đây, Đồng Ý Yên chậm rãi đứng dậy.

“Lam Mị, kêu tài vụ chuẩn bị sẵn sàng đi, bất động sản Hoa Thiên của chúng ta phải bồi thường cho mỗi gia đình của một người bị hại sáu tỷ, đây cũng là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được.”

“Vâng thưa chủ tịch, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay, ngài… ngài ăn chút đồ ăn trước đi.”

Ở khu tòa cao ốc sụp đổ, Lương đột nhiên lại kêu to một tiếng.

“Anh Sở, đến đây nhanh đi.”

Sở Vĩnh Du lập tức xuất hiện trong lều vải, vội vàng hỏi.

“Sao vậy, có tin tức à?”

Vũ chỉ vào một hình ảnh được phóng to trên màn hình máy vi tính, cười nói.

“Không ngờ, thật là không ngờ mà, thế mà cái tên này lại tiếp tục ở lại Tỉnh Thành, chắc có lẽ là cho rằng chuyện mình làm không có ai phát hiện, không có ai điều tra ra được.”

Trong màn hình, chắc có lẽ ở bên ngoài quán rượu, có một người đàn ông mặc áo đen dẫn theo ba người phụ nữ đi vào trong khách sạn.

“Chậc chậc, tinh thần tràn trề quá nhỉ, ba người phụ nữ, còn có hai cô gái ngoại quốc, khó lường thật khó lường.”

Vũ vừa mới nói xong, Linh liền gắt giọng.

“Ha ha, đàn ông mà.”

“Có thể điều tra camera trong khách sạn được không, tôi cần biết hắn ta đi vào trong phòng nào.”

Nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Vũ thao tác một chút.

“Đương nhiên là không thành vấn đề.”

Nhìn hình ảnh trong thang máy, rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, một gương mặt của người đàn ông trung niên có chút hèn mọn được ba người phụ nữ vây quanh, vừa bước vào trong thang máy là hai cánh tay liền không thành thật, biểu cảm ở trên mặt đã hoàn toàn bộc lộ.

“Xác suất bắt lầm người bao nhiêu vậy?”

Linh cười.

“Anh Sở, mô hình của tôi thì anh cứ yên tâm đi, có thể đảm bảo với anh xác suất đúng một trăm phần trăm.”

Lúc nhìn thấy người đàn ông trong màn hình đi vào trong một căn phòng nào đó, ba người Linh, Vũ còn có Lương liền cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Vĩnh Du đã biến mất không còn thấy đâu.

“Chậc chậc, cái vị anh Sở này tuyệt đối là một sự tồn tại mạnh mẽ trong võ giả, có trò hay để xem rồi.”

Vũ cười, nhìn chăm chú vào màn ảnh, mặc dù chắc chắn không thể nhìn thấy ở trong phòng, nhưng mà vẫn muốn nhìn, đợi một lát nữa sẽ có trò hay được biểu diễn.

Bốn mươi phút sau, trong căn phòng của một khách sạn nào đó ở Tỉnh Thành, người đàn ông trung niên hèn mọn trong màn hình lúc nãy đang nhìn vào ba người phụ nữ mềm nhũn nằm ở trên giường, hài lòng đi vào trong phòng khách, sau đó cầm lấy một cái điện thoại đang không ngừng run lên.

“Tiểu Tứ, tại sao lại không chịu nhận điện thoại?”

Người đàn ông trung niên Tiểu Tứ cười nói.

“Gia chủ, tôi vừa mới đi xả hơi một chút, thật ngại quá.”

“Hừ, liên quan đến chuyện trọng đại, đã kêu ông lập tức ra nước ngoài ông lại dám chống lại mệnh lệnh, thật to gan đó! Nếu như không phải phát hiện từ định vị GPS, tôi cũng không biết là ông còn đang ở Tỉnh Thành.”

Dường như là Tiểu Tứ không để ở trong lòng, uể oải nói.

“Gia chủ cứ yên tâm đi, dù sao thì tôi cũng là Tiên Thiên võ giả, camera giám sát căn bản không chụp được hình ảnh của tôi đâu, bom đã được lắp đặt ẩn nấp, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà nếu như gia chủ đã nói như vậy, thế thì bây giờ tôi sẽ lên đường bay thẳng ra nước ngoài.”

“Trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu như ông vẫn còn chưa bay thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nghe nói như thế, thân thể của Tiểu Tứ run lên một cái, biết là gia chủ thật sự nổi giận rồi, ông ta bắt đầu mặc quần áo vào.

Ném một sấp tiền lên trên giường, Tiểu Tứ cười lẩm bẩm.

“Lần này ra nước ngoài dù sau cũng là đi công tác, mình cũng phải ăn chơi một chút.”

Đi đến cửa, sau khi mở cửa phòng ra, Tiểu Tứ lại sửng sốt một hồi, bởi vì lúc này ở cửa có một người đang đứng đó cứ lạnh lùng nhìn ông ta như thế.

Trong một nháy mắt, Tiểu Tứ liền nhận ra người này là Sở Vĩnh Du, ông ta chấp hành theo kế hoạch nên sao mà không biết Sở Vĩnh Du được chứ.

Nhưng mà phản ứng của ông ta cũng đủ nhanh, trực tiếp nhíu mày nói.

“Có chuyện gì?”

Sở Vĩnh Du không lên tiếng, vừa nhìn là anh đã biết Linh không nói sai, người đàn ông này chính là bóng đen đã xuất hiện trong tòa cao ốc.

“Làm phiền tránh đường cho, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Nhìn vào mắt của Sở Vĩnh Du, Tiểu Tứ đã cảm thấy khẩn trương.

Rầm.

Không có dấu hiệu nào, Sở Vĩnh Du đột nhiên lại chặt lên cổ hắn một cái, Tiểu Tứ liền hôn mê bất tỉnh rồi sau đó bị Sở Vĩnh Du khiêng đi.

Ba người Vũ ở trong liều vải trợn mắt, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Má ơi, cái tên anh Sở này, thực lực còn mạnh hơn là tôi tưởng tượng, thế mà vừa mới chặt cổ tay một cái liền giải quyết vấn đề ngay?”

Trong mắt của Linh cũng có một tia chấn động, cười nói.

“Đây không phải là vấn đề mà chúng ta nên quan tâm, thu dọn đồ đạc đi, công việc của chúng ta kết thúc rồi, chờ chú Lâm phân tích số liệu là được.”

Chờ tới lúc Sở Vĩnh Du trở về ném người kia lên trên đất, Fenster cũng gọi điện thoại tới.

Nhìn cái tên đang sáng lên, trong lòng của Sở Vĩnh Du cảm thấy khẩn trương.

Nhất định phải thành công mới được.