Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 438




CHƯƠNG 438: TỔNG KẾT CÔNG VIỆC.

Không sai, người mà Sở Vĩnh Du muốn tìm đương nhiên là Tỉnh Vu Dịch, có lẽ là bây giờ Tỉnh Vu Dịch vẫn còn đang ẩn nấp rất kỹ, một khi chơi chết cái cô Hồ Hân Hân, thứ mà anh ta đạt được càng ngày càng nhiều, cuối cùng có lẽ sẽ có một ngày hoàn toàn bộc phát, cho nên cần phải bóp chết từ trong suy nghĩ thì đó mới là chính đạo.

“Có lẽ là cũng có cùng một loại bóng dáng như trong màn hình camera, mặt khác, chụp được anh ta ở đâu, tôi có thể căn cứ vào dấu vết để tìm ra anh ta.”

Nghe thấy lời nói của Lương, Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, hắn ta không thể nào bị chụp được đâu.”

Hệ thống thiên nhãn đều đã khởi động lâu như vậy mà không thu được cái gì, chắc có lẽ là Tỉnh Vu Dịch rất cẩn thận, cho dù là nhất định phải xuất hiện dưới camera, chỉ cần che mắt là được rồi.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, mặt đất đột nhiên lại chấn động, Văn Khả Hân và chú Cửu đều nhìn sang một bên, chỉ nhìn thấy một đội ngũ đông người đang giậm chân đi về phía bên này.

Mỗi một người trong đội ngũ đều có gương mặt kiên nghị, khí thế ngút trời.

Tứ đại thủ hộ biết rằng đây là luyện ngục chi sư đã đến.

Sở Vĩnh Du đã ra lệnh, chắc chắn là bọn họ sẽ đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Chờ sau khi đội ngũ dừng lại, mọi người đồng loạt lên tiếng.

“Thưa ngài.”

Đội hình như thế làm nhóm năm người nhìn thấy mà kinh ngạc, ai nấy cũng không khỏi suy đoán thân phận của Sở Vĩnh Du, mà Văn Khả Hân thì nhẹ gật đầu xem như là một loại tán thành hoặc là cái gì đó khác.

Vẫn may là truyền thông với lại nhóm quần chúng vây xem đã bị Tường Vi đuổi đi, nếu không bị chụp lại cảnh tượng này, chỉ sợ là sẽ gây nên sóng gió lớn.

“Các anh em, tòa cao ốc sụp đổ rồi, có mười ba thi thể vẫn còn đang ở trong đó, tiến hành đi.”

“Vâng.”

Trong nháy mắt, những thân ảnh lần lượt bước nhanh về phía tòa cao ốc bị sụp đổ, những cột đá gì đó đối với người bình thường mà nói chắc chắn phải mượn nhờ máy móc của công trình mới có thể di chuyển được, nhưng mà đối với võ giả mà nói, hai tay là có thể được rồi.

Ngoại trừ ba người Đông Linh, Mã Trạch cũng gia nhập vào đội ngũ di chuyển.

Mặc kệ là hành quân đánh trận hay là cái khác, Sở Vĩnh Du mãi mãi cùng tiến cùng lùi với những người anh em này, lúc muốn đi qua đó, đột nhiên Tường Vi lại bước tới rồi nói.

“Anh Sở, người do tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt phái đến, trước đó anh cũng đã gặp người dẫn đội, chính là đặc phái viên chủ quản Cao Kiện lần trước đã đến tham gia điều tra cái chết của Ôn Hưng Hoa.”

Sở Vĩnh Du phất tay.

“Để bọn họ ở yên đó chờ mệnh lệnh đi, đừng can thiệp vào bất cứ vật gì ở đây.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du cũng đi về phía tòa cao ốc bị sụp đổ, bắt đầu di chuyển đồ vật.

Từng bóng người không ngừng lay động, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Mười phút sau, Sở Vĩnh Du vừa mới di chuyển được hai tảng đá lớn ra ngoài, lại bị Văn Khả Hân gọi lại.

“Sở Vĩnh Du, Linh đã dựng mô hình thành công, nhưng mà bị người ta ngăn cản, tôi không tiện ra mặt.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, liên quan đến vợ của anh, còn có người nào dám không nể nang mặt mũi trong thời điểm mấu chốt như thế này vậy chứ?

Đi đến lều vải liền nghe thấy tiếng cãi vã của Tường Vi cùng với một người.

“Chủ quản Cao, ngài ấy đã có lệnh không cho phép mọi người đụng vào bất cứ vật gì, anh có ý gì vậy chứ?”

Cao Kiện cười lạnh nói.

“Tôi can thiệp hả? Chẳng qua là tôi cảm thấy lai lịch của mấy người đó không rõ ràng, muốn điều tra thân phận của bọn họ một chút mà thôi. Tường Vi, chú ý thân phận của mình đó, cô lại dám chất vấn tôi?”

“Vậy tôi có thể chất vấn anh được không?”

Lúc Tường Vi đang tức giận thì Sở Vĩnh Du lại xuất hiện, Cao Kiện cười nói.

“Đương nhiên là ngài có thể chất vấn rồi, nhưng mà tôi cũng chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi.”

“Cút ra ngoài.”

Ba chữ đơn giản phun ra ngoài làm Cao Kiện ngây người, nụ cười biến mất, tức giận thở phì phò.

“Ngài, ngài được lắm.”

“Cút ra ngoài! Tôi sẽ không nói lại lần thứ ba, anh chỉ có một phút, nếu không thì tôi sẽ ném anh ra ngoài.”

Cao Kiện vô cùng tức giận, nhưng mà cũng không có biện pháp nào hết, chỉ có thể phẫn hận mang người đi khỏi.

“Cái tên Cao Kiện này đã biết thân phận của ngài, vậy mà tôi cảm thấy anh ta cứ luôn đối nghịch với ngài.”

Nghe Tường Vi nói vậy, Sở Vĩnh Du cười lạnh.

“Tôi còn nghi ngờ là lần trước bốn người Mã Trạch cũng đột phá, chương trình tự hủy phòng an toàn bị kích hoạt, Cao Kiện chính là người phía sau đã sai xử, sau khi đến Vân Kinh, tôi sẽ điều tra tất cả cho rõ ràng.”

Cao Kiện ra bên ngoài căn bản không biết mình sắp phải đối diện với tai họa ngập đầu, còn nhìn vào tòa cao ốc bị sụp đổ, nói với giọng điệu hả hê.

“Sở Vĩnh Du ơi là Sở Vĩnh Du, không phải là địa vị của anh cao lắm à? Có giỏi thì che giấu chuyện lần này luôn đi, anh dám làm ra như vậy, tôi lập tức vạch trần bộ mặt của anh, để từ đây anh sẽ phải thân bại danh liệt. Mặc kệ tòa cao ốc này tại sao lại bị sụp đổ, đều không phải là then chốt.”

Một tên cấp dưới đứng ở bên cạnh do dự một chút rồi lại nói.

“Chủ quản, như thế này không tốt lắm đâu, đây chính là.”

“Im miệng! Tôi làm cái gì còn cần cậu phải dạy nữa hả? Anh ta là Chiến Thần Địa Ngục thì như thế nào chứ? Chiến Thần Địa Ngục cũng là con người, là con người mà phạm sai lầm thì phải nhận hình phạt.”

Công việc vận chuyển đang được tiến hành rất hùng hồn, hành động của luyện ngục chi sư đương nhiên nhanh hơn nhiều so với công nhân phối hợp với máy móc, cũng khiến cho Lâm Sơn – chuyên gia phá nổ rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Sở Vĩnh Du lại có thể nói sẽ xử lý trước khi mặt trời lặn.

Thời gian trôi qua, từng thi thể bị vùi lấp cũng đã được mang ra ngoài đặt ở trên chiếc chiếu trống trên mặt đất, lập tức sẽ được các thành viên của luyện ngục chi sư mang ra bên ngoài đặt lên chiếc xe cứu thương vẫn luôn chờ mệnh lệnh.

Lúc này, Sở Vĩnh Du vừa mới nâng một cây cột điện lên, nhìn thấy ở phía dưới có xuất hiện một thi thể, anh liền giật mình.

Thi thể này chính là Trịnh Hạo, hai chân đã bị nghiền nát vô cùng thê thảm, đã sớm không còn hơi thở.

Ôm thi thể của Trịnh Hạo ra ngoài, trong lòng của Sở Vĩnh Du dâng lên một cảm giác bi thương.

“Trịnh Hạo, chờ sau khi tôi điều tra ra thủ phạm đứng ở phía sau là ai, tôi sẽ cho bọn họ có một cái kết thỏa đáng, tôi sẽ cho người chăm sóc người nhà của anh.”

Tối hôm qua vẫn còn cùng uống rượu, trong nháy mắt đã âm dương cách biệt, Sở Vĩnh Du không phải là người có ý chí sắt đá, đương nhiên sẽ cảm thấy buồn bã.

“Cậu ta là người trang trí nội thất bản mẫu ở lầu một có đúng không?”

Trong nhóm năm người, một người trung niên có vóc dáng thấp bé mở miệng hỏi, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Nói như vậy đã dọn dẹp đến tầng một, tôi có thể làm việc rồi.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du giao thi thể của Trịnh Hạo cho hai người luyện ngục chi sư, Văn Khả Hân đi tới, lên tiếng nói.

“Ông ta là chuyên gia của công trình, cho dù hiện trường có phức tạp như thế nào thì ông ta cũng có thể tìm được tường chịu lực và cột chịu lực.”

Chính xác là công việc này rất khó, dù sao thì toà cao ốc hai mươi tầng bị sụp đổ, có rất nhiều thứ đã hoàn toàn bị vùi lấp.

Trong những đống phế tích đã được dọn ra, ba người đàn ông trung niên thấp người đi tới, Mã Trạch cùng với Hình Thiên đi theo ở sau lưng.

Hai người đều cảm thấy đau cả da đầu, thật sự có thể tìm được hả, chuyện này quá khó tin.

Nếu như đối phương ra tay thì chắc chắn phải bắt đầu từ tường chịu lực và cột chịu lực, nếu không thì làm sao mà tòa cao ốc lại có thể sụp đổ trực tiếp từ tầng một.

Khi một tia ánh sáng cuối cùng của ánh mặt trời biến mất, người đàn ông trung niên thấp người dùng tay phải chỉ một cái.

“Khiêng cái này đi đi, một cục cuối cùng thôi, công việc của tôi hoàn thành rồi.”

Giữa bãi đất trống ở bên ngoài có đặt các loại cột đá cùng với hòn đá vỡ vụn, lúc Mã Trạch bỏ cột đá cuối cùng xuống, nhìn thấy mấy người trung niên lần lượt trở về.

Chuyên gia nổ mìn Lâm Sơn cầm thêm một cây đèn pin đi tới, đồng thời còn mang cái mắt kính gọng vàng ở trên áo.

“Vậy thì tôi đến tổng kết công việc.”