Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 430




CHƯƠNG 430: ĐỂ TÔI BUÔNG THẢ MỘT LẦN ĐI

Mua gạo?

Một câu nói khiến tất cả mọi người ở trong nhà đều thấy có chút buồn cười, mua gạo lúc nửa đêm này sao? Đùa à?

Vương Quả đi đến bên một chiếc máy tính, trong đó chiếu hình ảnh từ camera bên ngoài cửa hàng gạo và dầu Đào Tử, ông ta vẫn không có phá hỏng, chính là vì để phòng ngộ nhỡ có thể để quan sát một vài tình huống bất ngờ.

“Hửm?”

Nhìn thấy ở cửa chỉ có một mình Sở Vĩnh Du, còn lôi một tên thủ hạ dường như rơi vào hôn mê của ông ta thì lập tức nhíu mày.

“Chỉ một người sao?”

Người luôn nhìn máy tính lập tức đáp.

“Phải, từ góc độ này thì thấy, anh ta thật sự vào siêu thị nhỏ bên cạnh, sau đó lôi Tiểu Huy đi ra khỏi cửa.”

Một nụ cười gằn xuất hiện trên mặt Vương Quả, phất tay.

“Mở cửa! Tôi ngược lại muốn xem thử là thần thánh phương nào, vậy mà dám lo chuyện bao đồng như vậy.”

Kim Đào bị đánh nằm trên đất, nhìn thấy xảy ra chuyện vặt như này, những người đó cũng dừng tay với vợ của mình, trong lòng có hơi thở phào.

Anh ta quả thật là võ giả tam phẩm, nhưng người trung niên Vương Quả dẫn đến này, quá lợi hại, anh ta ngay cả một chiêu cũng không có tiếp được.

Lại nhìn sang bởi vì Vương Quả rời đi, con gái vẫn ngoan ngoãn nằm bò trên đất khóc lóc, trái tim sắt đá đều vỡ vụn, miệng dính máu mở ra, khẽ nói.

“Không sao, ba ở đây, không sao.”

Lúc này, cửa cuốn cũng mở ra, Sở Vĩnh Du bước một bước vào, hai khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.

“Tôi không thích bị người khác dùng súng chĩa vào đầu, nếu như các ông bây giờ lấy ra, tôi có thể cho các ông để lại một người được toàn thây.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bật cười.

“Ha ha! Con mẹ nó không phải là ngông bình thường.”

“Ông đây cứ chĩa đấy, mày cắn tao đi.”

Sau khi cửa cuốn đóng lại, nơi này dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Kim Đào nằm trên đất, khó nhọc quay đầu, khi nhìn thấy vậy mà là Sở Vĩnh Du thì lập tức giãy giụa quỳ lại.

“Vương Quả! Cậu ta không có bất kỳ liên quan gì đến chuyện này, ông tha cậu ta đi!”

Vương Quả đi tới tát một cái vào mặt Kim Đào, giễu cợt nói.

“Mẹ nó! Mấy năm này cậu bán gạo dầu nhiều đầu bị ngu rồi à, chúng tôi làm vụ này, cậu đều nhìn thấy mặt của ông đây rồi, cậu kêu tôi thả cậu ta? Sao hả? Xem ra cậu quen cậu ta.”

Nói đến đây, Vương Quả một chút ý nghĩ kỳ quái dấy lên trong lòng, nhìn Sở Vĩnh Du rồi cười nói.

“Nếu cậu đã là bạn của Kim Đào, vậy oắt con, nếu cậu muốn sống, ngược lại có một cách. Nhìn thấy người phụ nữ đó không?

Cậu chắc cũng biết đó cũng là vợ của Kim Đào, như thế nào? Nhan sắc và thân hình cũng không tồi, đi, ở trước mặt chúng tôi ngủ với cô ta thì tôi có thể thả cậu đi.”

Không thể không nói sự tàn độc của Vương Quả chính là muốn khiến Kim Đào sụp đổ tất cả.

Không để tâm đến Vương Quả, sự lạnh lẽo trong mắt Sở Vĩnh Du đã không khống chế được mà tỏa ra bốn phía, nhất là Vương Quả lúc này ngồi lại trên chiếc ghế, một chân lại đạp lên con gái của Kim Đào thì anh cảm thấy sát khí toàn thân trở nên sôi sục.

Mọi đau đớn mà Hữu Hữu từng chịu trước kia lần nữa dấy lên trong tim, mắt của Sở Vĩnh Du đã đỏ.

“Không không! Vương Quả, tôi thật sự cầu xin ông, ân oán của ông và tôi đừng dính đến người khác! Thả cậu ta và vợ con tôi ra, ông muốn đối với tôi như thế nào cũng được!”

Vương Quả lạnh giọng.

“Im miệng! Con mẹ nó cậu bây giờ có tư cách gì bàn điều kiện với ông đây?”

Bụp! Bụp!

Đột nhiên, hai tên thủ hạ cầm súng chĩa vào đầu Sở Vĩnh Du, trước sau ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược, không ngừng sùi bọt mép.

Đó là bởi vì sát khí trong cơ thể Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn phóng thích ra, nhìn từng cảnh trước mắt, cảm nhận sự thiêu đốt của lá bùa ở lồng ngực.

Cất một bước, giọng nói của Sở Vĩnh Du đã khàn đến mức giống như ma quỷ đang rít gào.

“Hãy để tôi buông thả một lần đi.”

Oành!

Sát khí trong cơ thể không theo khống chế mà phóng thích ra, lá bùa mà lão đạo đó cho đã nóng tới mức không thể tưởng tượng, vậy mà trong phút chốc bùng cháy, hóa thành hư không.

Nhất thời, vợ và con gái của Kim Đào hoàn toàn ngất đi, mọi người trong lòng đều cảm thấy mình như ở trong địa ngục.

Cùng lúc, trong viện của Phiền Vân Quan, một lão đạo khoanh chân ngồi thiền, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Tỉnh Thành, trong mắt chất chứa sự phức tạp.

“Vô Phong Tử, đồ đệ của ông có thể giúp ông hay không, như ông muốn, thành công hay thất bại, chính vào tối nay rồi.”

Mấy phút sau, trong cửa hàng gạo và dầu Đào Tử ở Tỉnh Thành, Kim Đào đứng dậy với cơ thể loạng choạng, nhìn xung quanh, hàm răng không ngừng va đập vào nhau.

Đó là loại huyết tinh đầu tiên khiến người mà Vương Quả dẫn đến, bao gồm cả chính Vương Quả cũng bị xé tan, không có bộ phận nào hoàn hảo, máu tươi, càng đặc quánh đến mức khiến người ta có loại cảm giác muốn ói.

Mà Sở Vĩnh Du, đứng ở chính giữa, há miệng thở dốc.

“Cậu…”

Kim Đào cũng tính là người từng trải qua các cảnh tượng lớn, từng cầm đao quần chiến, tay chân cũng bay loạn, nếu không thật sự bị dọa cho ngất đi rồi.

Sau khi anh ta nhả ra một từ, Sở Vĩnh Du đột nhiên xoay người lại.

Trong nháy mắt, Kim Đào bị dọa lần nữa ngồi phịch trên đất.

Không thấy Sở Vĩnh Du di chuyển như nào thì đến trước người Kim Đào, từ trên cao nhìn xuống, nhất là đôi mắt đỏ ngầu đó, khóe mắt vậy mà đều có máu chảy ra.

Nuốt nước bọt, Kim Đào cảm thấy mình lúc này đã bị khí tức tử vong bao trùm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuống địa ngục.

Anh ta không dám lên tiếng, không dám dịch chuyển cơ thể, cho nên ánh mắt duy trì nhìn vào đôi mắt tử vong đó của Sở Vĩnh Du.

Dần dần, Kim Đào nhận thấy không đúng lắm, bởi vì màu đỏ trong mắt Sở Vĩnh Du, dường như bắt đầu trở nên ảm đạm.

Trôi qua mười mấy phút, sắc đỏ đó, hoàn toàn biến mất rồi.

“Không sao chứ.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên mở miệng, tay phải chìa ra, mãi đến lúc này, Kim Đào mới dám hít thở thoải mái.

“Không… không sao.”

Nắm lấy tay của Sở Vĩnh Du đứng dậy, Kim Đào vội vàng đi kiểm tra tình trạng của vợ và con gái.

“Bọn họ không sao, chỉ ngất đi mà thôi.”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, cùng lúc cũng cảm nhận được hô hấp của vợ và con gái, Kim Đào thở phào, từ từ đứng dậy, nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt phức tạp.

“Vĩnh Du, cảm ơn.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Thật ra khi anh đi thì nên nói với tôi một tiếng.”

Thở dài, Kim Đào cười khổ.

“Đều là thù oán mà năm đó để lại, tôi chỉ là không có ngờ Vương Quả lại bệnh hoạn như vậy, vậy mà ra tay với người nhà của tôi, muốn giết cả nhà tôi. Con người này của tôi, từ bé đế lớn đều là chuyện của mình tự mình gánh, không muốn phiền người khác, cũng không muốn liên lụy đến người khác, đặc biệt Vương Quả dám quay lại, vậy chắc chắn không còn kiêng kỵ gì nữa, tôi tuy biết cậu không phải là người bình thường, nhưng vẫn là…”

Sở Vĩnh Du hiểu, Kim Đào là một người trọng tình cảm, nếu không lúc anh vừa đi vào, cũng sẽ không liều mạng cầu xin Vương Quả tha cho anh rời đi rồi.

Vỗ vỗ vai của Kim Đào, Sở Vĩnh Du nói.

“Nơi này sẽ có người đến thu dọn tàn cục, anh trước tiên mang bọn họ về nhà đi.”

Ra khỏi cửa, nhìn trăng sáng trên bầu trời, khóe miệng của Sở Vĩnh Du khẽ cong lên, sát khí của Bạch Khởi, sau khi trải qua lần này cuối cùng bị anh hoàn toàn hóa thành của mình rồi, không cần lo lắng bất kỳ cái gì khác nữa.

Còn Kim Đào sau này chung đụng với anh như nào, vậy thì không phải là chuyện anh có thể suy nghĩ tới rồi.