Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 425




CHƯƠNG 425: CÓ VẤN ĐỀ

Sở Vĩnh Du dự cảm không sai, chỉ qua một tiếng, vào khoảng 4 giờ, hai chiếc GS dừng lại, bên trong có mười mấy người bước xuống, trong đó có người đàn ông dáng cao kia.

“Chính là cái người cởi trần kia, kéo ra cho ông!”

Người xếp hàng nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều cảm thấy may mắn vừa rồi mình không có đứng ra, nếu không phiền phức không nói, xếp hàng thời gian dài như vậy, xem như uổng phí rồi, há không phải là làm chậm trễ con cái hay sao.

Kim Đào vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngay cả chút ý tứ đứng dậy cũng không có, chỉ là liếc nhìn.

Nhưng chỉ một ánh mắt như vậy, mười mấy người bên cạnh người đàn ông dáng cao đó đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, một người trong đó rõ ràng là người cầm đầu, xoay đầu nói với người đàn ông dáng cao.

“Vụ này không thể nhận, đó là anh Đào, cậu tự nhận xui xẻo đi.”

Hửm? Người đàn ông dáng cao ngây ngốc, đám người này anh ta hợp tác rất nhiều lần rồi, mỗi lần ra tay đều rất ác hiểm nhanh, lần này vậy mà chỉ liếc nhìn thì đã chùn bước rồi?

Khi đang suy nghĩ, mười mấy người đó đã lên xe đi rồi, thật phải nói là đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người đàn ông dáng cao đó cảm thấy mất hết mặt mũi, xoay người đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Ông đây thèm quan tâm mày là anh Đào hay là cái gì, không trị được mày, vậy tao chơi chút thủ đoạn với mày.

Lúc này, ngay cả Trịnh Hạo cũng hiểu rồi, Kim Đào này rõ ràng là một người có câu chuyện, mười mấy người đó nhìn một cái là biết không phải người hiền lành gì, vậy mà liếc nhìn rồi bỏ đi.

Sở Vĩnh Du ngược lại không có chút bất ngờ gì, Kim Đào là một người luyện võ, võ giả tam phẩm, người như này, không thể là loại không có tiếng tăm gì, hơn nữa từ uy thế thì thấy, thân phận chắc cũng không đơn giản.

Lúc này, video call đổ chuông, Kim Đào hơi giật nảy, vội vàng rút điện thoại ra, sau khi nghe máy, đầu bên kia xuất hiện một đứa bé với đôi mắt lờ đờ.

“Ba, ba sao còn chưa về? Con nhớ ba rồi.”

Kim Đào lúc này cười giống như phật Di Lặc.

“Công chúa nhỏ của ba, con ngoan ngoãn ngủ đi, ba bận việc ở bên ngoài, đợi con thức dậy, ba mang bóng bay mà con thích nhất về cho con có được không?”

“Được ạ, hì hì, ba thật vất vả, hôn ba.”

Tắt video call, nụ cười của Kim Đào lập tức biến mất, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện, nhưng sự cưng chiều trong ánh mắt đó, lại đậm tới mức không phải trong một chốc một lát thì có thể tan đi.

Thời gian trôi đi, gần tới giờ, mọi người cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Cuối cùng, thời gian mở cửa lúc 7 giờ đã đến, mọi người bắt đầu đi vào trong theo trật tự.

Xếp hàng là ở một cổng nhỏ bên hông, tiện cho việc quản lý, mà cổng lớn bên cạnh, lúc này đột nhiên mở ra, một chiếc Audi A8 chạy vào.

Hàng ghế sau của chiếc A8, có một người trẻ tuổi và một người trung niên.

Người trẻ tuổi đang nhìn hàng dài, dường như cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có hơi sửng sốt.

“Ba! Trường mầm non của chúng ta vẫn hot như vậy.”

Người trung niên ở bên cạnh cười nói.

“Đó là đương nhiên, ba con có phương pháp quản lý, cái mà trường mầm non chơi là danh tiếng, đồ thật không thể có bất kỳ cái đầu rỗng nào pha tạp vào trong, nếu không biển hiệu đã bị đập rồi, ba bảo con bắt đầu từ hôm nay tới đây, chính là để con học hỏi vài thứ trước, có thể thừa kế vị trí của trường chi nhánh tốt hơn, ba cũng có thể buông tay đi làm ít kinh doanh khác rồi, có trường mầm non chống, cũng không sợ thiếu tiền, có thể buông tay buông chân.”

Đang muốn đáp lại gì đó, Lý Tư đột nhiên sững ra, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào trong hàng.

“Sở Vĩnh Du? Không phải chứ…”

Lý Tư dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, phát hiện tuyệt đối không sai, dù sao chuyện vừa xảy ra tối qua, ấn tượng vẫn khắc sâu như vậy, sao có thể quên được.

Nhưng vấn đề là một người trâu bò như vậy, tùy tiện một cú điện thoại vài phút thì có thể khiến loại người có tiền như Mã Minh lật xe, sao có thể đến trường mầm non của nhà anh ta xếp hàng chứ, theo lý mà nói, không phải là có người gọi điện cho ba của anh ta thì sự việc đã được giải quyết rồi sao?

“Con trai, con làm sao vậy?”

Ba của Lý Tư nhận ra con trai có chút không đúng, hỏi một câu, Lý Tư vội nói.

“Ba! Con hỏi ba một vấn đề, ba thấy có khả năng một nhân vật lớn vì con của mình mà đến trường mầm non của chúng ta xếp hàng không?”

Khẽ mỉm cười, ba của Lý Tư nói.

“Sao lại không có? Có vài nhân vật lớn rất khiêm tốn, không muốn phiền người khác, đến xếp hàng lấy số trước, nếu như quay trúng vậy thì mọi việc đều tốt cả? Nếu con đã hỏi thì ba nói cho con một chuyện, năm ngoái khi khai giảng báo danh, ba ở trong hàng nhìn thấy nhân vật lớn của chủ quản giáo dục, người ta cũng tự mình đến xếp hàng, con nói xem có loại người này không?”

Quả nhiên!

Đầu của Lý Tư lập tức xoay chuyển, loại người cấp bậc như Sở Vĩnh Du, ngay cả nhân vật lớn của Thiên Hải nói liên hệ cũng tùy tiện liên hệ được, mạng lưới quan hệ ở Tỉnh Thành có thể kém sao? Nếu như anh ta có thể gạt bỏ ấn tượng xấu của hôm đó, thậm chí tiếp xúc được một chút, vậy ba của anh ta cũng tuyệt đối sẽ vui mừng.

Huống chi, chủ mưu hôm qua là Mã Minh, cho dù đến cuối cùng khi rời đi, Sở Vĩnh Du cũng không có đối phó anh ta thì đã chứng minh vẫn là rất có cơ hội.

Còn làm sao để lấy lòng loại nhân vật lớn này, dường như còn phải vạch kế hoạch.

Thời gian đến hơn 8 giờ sáng, tóm lại xem như đã đến lượt chỗ của Sở Vĩnh Du rồi, trên mặt Kim Đào cũng lộ ra nụ cười nhẹ, đi vào phòng trước mặt, còn dư lại Sở Vĩnh Du đợi ở cửa.

Sau khi đưa một tập thủ tục gồm hộ khẩu, sổ đỏ, giấy khai sinh vào, trong lòng Kim Đào bắt đầu cầu nguyện.

Hy vọng có thể quay đến con, như thế, con gái con cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất.

“Xin lỗi anh, sổ đỏ của anh có vấn đề, anh tốt nhất vẫn là đến cục quản lý nhà đất hỏi lại xem.”

Hở? Giọng nói đột nhiên xuất hiện, Kim Đào hoàn hồn lại, nhìn một người trung niên ngồi ở sau bàn làm việc vội vàng hỏi.

“Sổ đỏ có vấn đề? Không thể nào.”

Người trung niên không kiên nhẫn mà xua tay.

“Tôi nói có vấn đề là có vấn đề, còn vấn đề gì thì anh cầm đến cục quản lý nhà đất hỏi không phải là biết rồi sao, người tiếp theo.”

Tuy đã mặc quần áo đàng hoàng, nhưng dáng vẻ dữ tợn của Kim Đào vẫn tồn tại, anh ta lửa giận ngút trời, đang muốn đi túm cổ của người trung niên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt mang vẻ cầu xin.

“Sổ đỏ của tôi thật sự không có vấn đề, cầu xin ông cho tôi một số đi, tôi muốn để con gái tôi đi học ở trường mầm non Thiên Thiên, coi như tôi cầu xin ông có được không.”

“Quy tắc chính là quy tắc, giấy tờ của anh có vấn đề, số đương nhiên không thể cho anh, ra ngoài đi, đừng làm trì hoãn việc người khác lấy số.”

“Thật sự có vấn đề, vậy mong ông nói ra rốt cuộc có vấn đề gì.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên, Sở Vĩnh Du không biết đã đi vào từ khi nào.

“Đúng thế! Ông nếu đã nhìn ra vấn đề thì nói không ra vấn đề là gì sao? Ông không phải là cố ý làm khó người khác sao?”

Trịnh Hạo ở đằng sau cũng không nhìn nổi nữa, đứng ra bênh vực lẽ phải.

Thấy vậy, sắc mặt của người trung niên tối sầm lại.

“Tốt! Ngày quan trọng như vậy, ba người vậy mà còn dám gây sự, bây giờ mời ba người ra ngoài hết, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ, hoặc ba người hỏi các phụ huynh đằng sau, thời gian có thể để ba người trì hoãn hay không?”