Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 424




CHƯƠNG 424: ĐẤU ĐỊA CHỦ

Gần 0 giờ đêm, ở cửa của trường mầm non Thiên Thiên, đã thành xếp hàng siêu dài, Sở Vĩnh Du nhìn sơ, chắc phải có hơn 100 người rồi, phải biết, chỉ tung 200 số, nói khó nghe là anh đến muộn thêm chút nữa thì thật sự không cần đi xếp hàng rồi.

Hơn nữa trong tầm mắt, còn không ngừng có người đang nhập hàng, Sở Vĩnh Du vội vàng xách chiếc ghế gấp đi tới.

Đứng ở trong hàng, Sở Vĩnh Du không khỏi cảm thán, truyền thống của nước R thật sự là mọi thứ đều vì con cái, xếp hàng cả một đêm, rất nhiều người bình thường mà nói, cũng tính là chịu tội rồi.

“Anh trai, trai hay gái?”

Mười mấy phút sau, Sở Vĩnh Du ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ, vai bị người khác vỗ một cái, quay đầu nhìn thì thấy một người thanh niên ở đằng sau vỗ anh cũng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trên mặt treo nụ cười thân thiện.

“Gái.”

Nụ cười của người thanh niên càng đậm.

“Con gái tốt, cái thằng nhóc nhà tôi rất không ngoan, mỗi lần nhìn nếu như không phải là biết do mình sinh ra, đoán chắc sớm đã đánh chết rồi.”

Sở Vĩnh Du nghe thấy lời này cũng lộ ra nụ cười, đây mới thật sự là thái độ của người thường, con cái nghịch ngợm, phụ huynh nhọc lòng, chuyện rất thường tình của con người.

Có điều trừ phi Hữu Hữu làm ra chuyện vượt quá giới hạn của Sở Vĩnh Du, nếu không anh sẽ không nổi giận với con gái, không vì gì khác, chỉ là bởi vì trước đây đã nợ con gái quá quá nhiều.

“Tôi nghe người ta nói, xếp hàng này còn có thể tìm Hoàng Ngưu, một chỗ 3 triệu, thật là chỉ cần là nơi có người thì có đường kiếm tiền.

Sở Vĩnh Du cũng có hơi ngạc nhiên, điều này quả thật là lần đầu tiên nghe nói, có điều loại chuyện tôi tình anh nguyện này đều là thành thật xếp hàng, không ai sẽ nói gì.

“Chơi tú lơ khơ không? Anh hỏi người anh em phía trước thử, ba người chúng ta đấu địa chủ, thời gian còn có thể trôi nhanh một chút.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du không có từ chối, nếu đã quyết định đến xếp hàng rồi, hòa nhập vào trong cũng khá tốt.

Người xếp đằng trước Sở Vĩnh Du là một người đàn ông cao to cởi trần, sau lưng toàn là hình xăm.

Người thanh niên nói xong, trước đó cũng không chú ý, khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi vỗ vai của người đàn ông cao to, mới xem như nhìn thấy, trong nháy mắt đã hối hận.

“Đừng…”

Đáng tiếc, khi nhả ra một từ, Sở Vĩnh Du đã chạm vào vai của người đàn ông cao to.

Ài, mong người này tính khí tốt, nếu không mình thật sự lo cho người anh em này.

Người đàn ông cao to quay đầu, mặt đầy thịt, dáng vẻ khoảng 40 tuổi, người thường nhìn một cái, sợ rằng đều sẽ sợ hãi mà cúi đầu, hình dung như nào nhỉ, chính là một vẻ mặt hung hãn thật sự.

Có điều một người đàn ông cao to xăm hình như này lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ thành thật xếp hàng, cũng quả thật là hình ảnh có chút kỳ lạ.

“Có chuyện gì?”

Nhìn lông mày của người đàn ông cao to nhíu lại, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Đấu địa chủ không? Ba thiếu một, chơi giết thời gian.”

Do dự một chút, người đàn ông cao to vậy mà gật đầu.

“Được, vừa hay tôi ghét nhất chơi điện thoại.”

Người thanh niên đó ngạc nhiên, vội cười nói.

“Vậy được, nói trước nha, chúng ta không cược tiền, chỉ giải trí thôi.”

Ai ngờ sắc mặt của người đàn ông cao to chợt đanh lại, trầm giọng nói.

“Vậy không được! Không có chút cá cược thì chơi có ý nghĩa gì chứ, ai thua thì 20 cái chống đẩy.”

Sở Vĩnh Du chắc chắn là không có ý kiến, thế nào cũng được, người thanh niên rõ ràng bình thường không luyện tập gì, nhăn mặt nói.

“Anh à, 10 cái có được không? Tôi sợ 20 cái, trường mầm non còn chưa mở cửa, tôi đã mệt chết rồi.”

Người đàn ông cao to nghe thấy lời này thì bật cười.

“Ha ha, được, thằng nhóc cậu đủ thật thà.”

Ba người chơi, dần dần cũng làm quen với nhau, người đàn ông cao to tên Kim Đào, trông hung thần ác sát vậy thôi, nhưng có thể cảm nhận được con người khá thật thà, thuộc kiểu tính cách thẳng thắn có sao thì vậy.

Còn người thanh niên tên Trịnh Hạo, tự mình mở một công ty trang trí, nói là công ty, nhưng thật ra chỉ là một cửa hàng be bé.

3 giờ sáng, nơi này ngoài người xếp hàng thì vẫn rất náo nhiệt, một số sạp hàng nhỏ nắm bắt cơ hội bán nước, đồ ăn nhẹ.

“Đói rồi, hai người ăn gì không?”

Người thanh niên Trịnh Hạo mở miệng, chơi mấy tiếng, có thắng có thua, anh ta thật sự có hơi không chống đẩy nổi nữa.

“Không ăn, mua vài lon bia lạnh cho tôi.”

Kim Đào nói xong thì từ trong túi lấy ra 300 nghìn đưa cho Trịnh Hạo, Trịnh Hạo lại xua tay.

“Anh Đào, vài lon bia anh còn đưa cho tôi tiền? Tốt xấu gì tôi cũng tính là một người sáng tạo tự chủ, Sở Vĩnh Du, anh thì sao?”

“Tôi cái gì cũng không cần, cảm ơn.”

Vài phút sau, ở bốn vị trí trước mặt người đàn ông cao to, đột nhiên xảy ra tranh chấp.

“Dựa vào đâu một mình anh xếp, bây giờ muốn chen bốn người vào, anh cảm thấy điều này hợp lý không?”

“Sao không hợp lý? Chỗ của ông đây, muốn biến thành mấy người thì biến thành từng đó người, con mẹ mày quản được sao?

Dám lôi thôi nữa là đánh chết mày!”

Nghe qua nghe lại, hình như là vừa rồi đột nhiên có ba người tới, trực tiếp đứng ở trước người có giọng cao vút đó, người xếp hàng ở đằng trước chắc chắn không sao cả, việc không liên quan nên thôi, nhưng người ở đằng sau sao có thể bằng lòng, ai không vất vả thức hơn ba tiếng rồi.

Vào lúc này, người đàn ông dáng cao đó khi không để ba người đứng ở trước mặt mình, đột nhiên từ trong túi rút ra một con dao bóng loáng, sau đó vừa giơ nên khua khua, vừa lớn giọng nói.

“Con mẹ này đừng cãi! Còn cãi, ông đây giết anh ta, các người có thể báo cảnh sát, ai báo cảnh sát thì người đó theo ông đây cùng đi bóc lịch, hàng này coi như xếp uổng rồi.”

Lời vừa dứt, cộng thêm sự uy hiếp của con dao đó, hơn nữa người đàn ông dáng cao đó mặt mày dữ dằn, nhìn qua cũng biết không phải là kẻ hiền lành gì, gần như tất cả mọi người đều chọn nhịn tức nuốt tiếng, dù sao lấy được số, con của họ còn có khả năng đi học được ở trường mầm non Thiên Thiên, không lấy được số, vậy thì cái gì cũng hết rồi.

Về phần những người bán hàng nhỏ bày bán ở cách đó không xa, vậy mà không có ai giúp báo cảnh sát, hơn nữa từ ánh mắt thì thấy, dường như khá sợ người đàn ông dáng cao này.

“Cút ra ngoài!”

Đột nhiên, Kim Đào tức tối đứng dậy, đi thẳng về phía người đàn ông dáng cao đó.

“Con mẹ nó thật là không sợ chết, mày…”

Người đàn ông dáng cao cười lạnh xoay người, sau khi nhìn thấy cơ thể, hình xăm và gương mặt hung thần ác sát đó của Kim Đào thì cũng bị dọa giật mình.

“Anh… anh thật sự muốn lo việc bao đồng?”

Kim Đào của lúc này, một câu cũng lười nói, túm lấy cổ của người đàn ông dáng cao, giống như xách một con gà, trực tiếp ném ra ngoài, sau đó sắc mặt bất thiện nhìn ba người chen hàng đó, nói.

“Hửm? Ba người đang đợi tôi ném ba người ra ngoài?”

Cơ thể của ba người đó chợt run rẩy, vội vàng chạy mất.

Quay trở lại, Kim Đào cầm một lon bia rồi uống, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không làm.

Khóe miệng của Sở Vĩnh Du hơi cong lên, vừa rồi vốn dĩ anh chuẩn bị ra tay, không ngờ Kim Đào hình xăm đầy lưng, lại có ý thức mạnh về sự chính nghĩa như vậy.

“Anh Đào bá khí, trên đời này, người dám ra đưa tay tương trợ như anh đã quá ít rồi, Trịnh Hạo tôi cũng không sợ anh mắng tôi hèn, dù sao loại chuyện như này, tôi sẽ không đi quản, bây giờ có gia đình có việc, ngộ nhỡ sự việc không dừng lại, gây ra rắc rối, có lỗi với người nhà.”

“Mỗi người có một cách sống.”

Câu trả lời của Kim Đào đơn giản súc tích, Sở Vĩnh Du lại cảm thấy người đàn ông dáng cao trước đó sau khi được ba người đỡ dậy, loại ánh mắt đó, sự việc tuyệt đối không tính là xong đâu.