Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 415




CHƯƠNG 415: CÒN LỰU ĐẠN KHÔNG

“Mấy người mau cút qua một bên!”

Lúc ba người bọn họ đang cực kỳ hài lòng khi thấy mọi người đều chấn động trước câu nói của Ngô Siêu, thì một giọng nói cộc cằn bỗng vang lên.

Mọi người đều nhìn qua đó, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn một thanh niên đi tới, mà người nói là thanh niên đó, trên mặt anh ta mang theo vẻ chế giễu nồng đậm.

“Ha ha, vẫn còn một tên không sợ chết, xem ra, anh Sa, hôm nay không để đám người này đổ máu thì bọn họ không hết hy vọng.”

Ngô Siêu vừa dứt lời, Lưu Nhất Chưởng đã lĩnh hội được sự lợi hại của Liên minh dị năng điên cuồng xua tay ngay.

“Không không! Ba người hiểu lầm rồi! Chúng tôi hoàn toàn không quen họ, chúng tôi không hề quen biết.”

Nếu Sở Vĩnh Du ở đây, sẽ nhận ra hai người này là Yêu Tà mà lần theo dõi cuối cùng trước đó anh đã cho họ cùng chạy thoát.

“Việc mấy người có quen hay không đã không còn quan trọng.”

Anh Sa nói, người phụ nữ đó liền nhìn về phía Tà Tính số 9, tia màu tím trong mắt lại xuất hiện.

Lúc bà ta cho rằng Cửu Tà đã trúng chiêu, thì đối phương bỗng lên tiếng.

“Chúng tôi không có ác ý, chỉ cần mấy người rời khỏi đây, thì muốn làm gì thì làm, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Cái gì?

Tia màu tím trong mắt người phụ nữ đã biến mất, mà thay vào đó là tia kinh hãi, không ngờ người đàn ông này có thể miễn dịch với dị năng của bà, thật hiếm thấy.

Địa Sát Số 36 đi bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng, lười biếng nói.

“Nếu không phải ngài nhà tôi không muốn gây thêm rắc rối, thì các người đã sớm biến thành bộ xương khô rồi, có nghe thấy không? Mau nhường vị trí, cút ra ngoài đi!”

“Ha ha!”

Anh Sa bật cười điên cuồng.

“Ba người chúng tôi đều là người nước R, được liên minh phái tới, để mấy người có cảm giác thân thiết, không nói tới những thứ khác, quả thật trong võ giả vẫn có mấy người lợi hại, nhưng trình độ này chưa đủ để chúng tôi biết khó mà lui, nếu hai người muốn chết thì tôi sẽ tác thành.”

Dứt lời, anh Sa bỗng giơ tay phải lên, một giây sau, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, chỉ thấy mặt đất dưới chân Cửu Tà bỗng rung động, gần như trong tích tắc đã biến thành hạt cát, rồi xông thẳng lên trời, bao trùm cả người Cửu Tà.

Cảnh tượng này quá đột ngột, đừng nói mấy người khác đều sợ hết hồn, mà ngay cả Địa Sát Số 36 cũng nhíu mày.

Đây… đây là siêu năng lực ư? Thật quỷ dị.

“Hai người đã nhìn thấy chưa, giờ chỉ cần anh Sa chúng tôi nắm tay lại, mấy hạt cát kia sẽ vặn vẹo, hóa người bên trong thành bột mịn, ngay cả một mảnh xương nguyên vẹn cũng không tìm thấy.”

Ngô Siêu khẽ cười nói, anh Sa là người dị năng cấp 8, với thực lực đáng sợ, sao mấy võ giả nước R chưa trải sự đời này có thể chống đỡ được, tất cả đều là uổng công vô ích thôi.

Lúc mọi người đều đang chấn động, thì một cánh tay bỗng duỗi ra từ trong hạt cát được khớp kín kẽ.

Dù là anh Sa cũng khẽ biến sắc, Cửu Tà nắm chặt tay phải, mấy hạt cát đó lại bắt đầu chuyển động, nhưng tiếc là một giây sau đã chia năm xẻ bảy, rơi tán loạn dưới đất.

Lộ ra bóng dáng không hề bị tổn hại của Cửu Tà.

“Đúng là tự tìm cái chết!”

Cửu Tà thốt ra một câu, rồi đứng từ xa chưởng về phía anh Sa, anh ta phản ứng chậm chạp, một bức tường được làm từ cát nhanh chóng hội tụ trước mặt anh Sa.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, tường cát nhất thời sụp đổ, anh Sa lùi năm sáu bước liên tiếp mới miễn cưỡng đứng vững, rồi há miệng, phun ra một ngụm máu.

Giờ khắp nơi đều tĩnh lặng như tờ, dù là Ngô Siêu hay người phụ nữ kia đều trợn tròn mắt.

Anh Sa là người dị năng cấp 8, cũng mạnh nhất trong ba người bọn họ, vậy mà lại bại trong một chiêu, chuyện này… sao có thể?

Cục diện đảo ngược, mấy chưởng môn kia nhất thời trở nên phấn khích, Lưu Nhất Chưởng vốn xin tha lúc nãy lại bắt đầu vênh váo.

“Ha ha! Nếu ba người là người nước R thì phải biết câu, núi cao còn có núi cao hơn, giờ ba người đã biết sự lợi hại của võ giả nước R chúng tôi rồi chứ? Mau cút đi!”

Mấy chưởng môn khác cũng đỏ mặt, như thể những chuyện này đều do họ làm, lần lượt lên tiếng phụ hoa.

“Đúng vậy, ba người mau cút đi, đây không phải là nơi Liên minh dị năng các người có thể ngang ngược.”

“Giờ cậu đã bị thương, nếu tiếp tục ở lại sẽ bỏ mạng tại đây.”

Cửu Tà nhíu mày, từ lần trước bị Sở Vĩnh Du theo dõi, ngày nào ông cũng tới trang trại chăn nuôi một chuyến, sau khi phát hiện có người canh chừng trong bóng tối, ông đã dời đi, hết cách rồi, ở đây có thứ mà ông nhất định phải có được.

Nhưng hôm nay bỗng tụ tập nhiều người như vậy, hơn nữa mấy người âm thầm theo dõi kia cũng dời đi hết một cách lạ thường, dù thế nào thì đây cũng là cơ hội của ông.

Ông vốn không muốn gây thêm rắc rối, ai ngờ mấy con tép riu này cứ muốn nhảy vào.

“36, giết sạch bọn họ cho tôi.”

Cửu Tà vừa dứt lời, Địa Sát Số 36 liền mỉm cười, đúng rồi, nên sớm làm như vậy, cần gì phải sợ Sở Vĩnh Du đó như vậy, thập đại Tà Tính và 36 Địa Sát bọn họ làm chuyện gì cũng không kiêng dè, cứ giết sạch bọn họ là được, cần gì bảo bọn họ cút qua một bên, đúng là làm chuyện thừa thãi.

Tim mọi người đều lạnh lẽo, không thể ngờ rằng cường giả bỗng xuất hiện này không phải là cứu tinh của họ, mà là sát tinh thực thụ.

Lúc bọn họ đang định bỏ chạy, khi thấy Cửu Tà và Địa Sát Số 36 sắp tàn sát, thì Cửu Tà bỗng giơ tay phải lên, Địa Sát Số 36 cũng hóa đá tại chỗ.

Cộp cộp cộp!

Giờ mấy người khác mới nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, điều này có nghĩa là gì, lại có người tới nữa.

Mọi người đồng loạt nhìn qua đó, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, một bóng người đang đi về phía này.

Tất nhiên Địa Sát Số 36 cũng quay đầu nhìn, thật ra trong lòng đã có dự cảm không lành, vì chỉ có một người mới có thể khiến ngài Cửu Tà hành động như vậy.

Đó là Sở Vĩnh Du!

Quả nhiên, trong tầm mắt mọi người, bóng dáng đang đi tới còn ai ngoài Sở Vĩnh Du nữa.

“Lần này mấy người có chuẩn bị nhiều lựu đạn như vậy nữa không?”

Sở Vĩnh Du cười hỏi, cảm thấy thật trùng hợp, vì ông chủ Vương hẹn anh đánh nhau ở đây, nên toàn bộ người trong bóng tối đều dời đi, ai ngờ lại gặp đám tép riu này và một con cá lớn thực thụ.

Bên này ba người Ngô Siêu cũng hơi sửng sốt, hình như sự xuất hiện của Sở Vĩnh Du, đã làm người có thực lực mạnh mẽ một chưởng đánh anh Sa bị thương này cực kỳ căng thẳng, vì Cửu Tà vẫn chưa xoay người lại, nên bọn họ đều nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thận trọng của ông ta.

Quả nhiên Ngô Siêu giật mình, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói lúc nãy của Sở Vĩnh Du.

Lần này mấy người có chuẩn bị nhiều lựu đạn như vậy nữa không?

Lựu đạn… mạch suy nghĩ tuôn trào, kéo Ngô Siêu quay về buổi tối hôm trước, khi anh đang đứng trên vị trí tối cao răn dạy những võ giả đã bị thu phục, thì có ba vị khách không mời mà tới, vụ nổ không biết do bao nhiêu quả lưu đạn gây ra đó cùng bóng dáng truy kích ở phía sau, đều hiện lên rất rõ.

Sắc mặt Ngô Siêu nhất thời trắng bệch, môi run cầm cập nhìn Sở Vĩnh Du đã ngừng bước, sợ hãi nói.

“Anh… hôm đó, chính là anh!”

P/S: Team truyện xin thông báo đến các tình yêu. Từ mai truyện sẽ được up trên trang mới: Truyen1.one

Chúng mình luôn mong các bạn sẽ luôn ủng hộ chúng mình!!

Đây là link mới nhé cả nhà: Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du