Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 411




CHƯƠNG 411: THỂ DIỆN CỦA BA VỢ

“Ông tên là gì?”

Chú Cửu vẫn chưa đáp lại, Sở Vĩnh Du đã sốt sắng hỏi, người trung niên cũng ngơ ra.

“Đại nhân, tôi tên là Chu Tiếu.”

“Con gái ông thì sao?”

Ngay lập tức, biểu cảm của Chu Tiếu trở nên khác thường, chiến thần Địa Ngục này… có chút kì lạ nhỉ.

“Con gái tôi tên là Chu Vũ Đình.”

Thấy cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng không còn vấn đề gì nữa, chú Cửu mới nói.

“Một người không thể nào không có mùi hương được, quả thật là kì lạ, nhưng tôi hành nghề y bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng gặp qua, thật ngại quá.”

Chu Tiếu vội nói.

“Tiền bối xin đừng nói như vậy, bình thường tôi gặp được danh y thì đều hỏi như vậy, tuy cho đến bây giờ con gái tôi cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao người làm ba, phòng bị trước thì vẫn tốt hơn.”

Sở Vĩnh Du ở một bên suy tư, trước tiên là Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng, rồi lại đến Hồ Hân Hân ở tỉnh, lần này lại là con gái Chu Vũ Đình của Chu Tiếu, xem ra kiểu người này tuy hiếm những vẫn có, hơn nữa, trước mắt biết được thì đều là nữ giới, không có ngoại lệ.

Như vậy thì, xác suất bắt được Tỉnh Vu Dịch càng thấp rồi, nhưng bất kể như thế nào, biết được một người hay một người, cũng có thể có một phần đảm bảo.

“Chu Tiếu, gửi Facebook của con gái ông cho tôi, trở về nhớ bảo cô ấy chấp nhận lời mời của tôi.”

Chuyện này… Chu Tiếu ngơ ngác, chẳng lẽ chiến thần Địa Ngục nhìn trúng con gái ông ta? Cũng không thể, mặt còn chưa từng thấy, hơn nữa, con gái ông ta cũng không hợp với phong cách của chiến thần Địa Ngục.

Bất kể như thế nào, Chu Tiếu vẫn đưa Facebook Chu Vũ Đình cho Sở Vĩnh Du.

Rạng sáng Chu Tiếu đã có thể tự do hoạt động rồi, chỉ là không thể dùng võ lực, ông ta đi thẳng đến sân bay muốn về Vân Kinh để phục mệnh.

Lúc này, Mã Trạch cũng tỉnh lại, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, sắc mặt anh ta vô cùng hổ thẹn.

“Đại nhân, khiến anh mất mặt rồi.”

“Đối phương là Địa Sát Số 3 tổ chức Yêu Tà, là đối thủ hiếm gặp trong Tiên Thiên võ giả, tuy cậu đã hấp thụ được sáu trăm viên Long Mễ, nhưng dù gì cũng mới thành Tiên Thiên võ giả không lâu, thua rồi cũng không sao, nhớ lấy, sau này không thể dùng ý khí như vậy để hành sự, phàm là chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi trước, hiểu chưa?”

Mã Trạch gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, lần này quả thật anh ta đã sơ ý rồi, tưởng rằng sau khi trở thành Tiên Thiên võ giả, cuối cùng cũng có thể giải trừ ưu phiền, khó khăn cho Sở Vĩnh Du, nhưng có lẽ là anh ta đã nghĩ nhiều quá rồi.

“Sở Vĩnh Du, có thể tôi sẽ ở lại tỉnh vài ngày, nói không chừng, ngày nào đó tôi sẽ hẹn anh đi ăn một bữa, lần này, chắc anh sẽ không từ chối nữa chứ.”

Trước khi đi, Văn Khả Hân cười nói một câu, Sở Vĩnh Du gật đầu xem như đồng ý.

“Cô chủ, không phải cô phải ra nước ngoài một chuyến sao?”

Tuy chú Cửu đang hỏi, nhưng nụ cười trên gương mặt lại khiến Văn Khả Hân hiếm khi đỏ mặt một lần.

“Chú Cửu! Chú nghĩ gì đó? Người đàn ông có thể khiến Văn Khả Hân tôi đem lòng yêu còn chưa xuất hiện đâu, tuyệt đối không phải Sở Vĩnh Du, chú yên tâm đi.”

“Vậy sao? Một người đàn ông chưa chiến đã bại cậu ba đã có thể lọt vào mắt xanh của cô chủ rồi nhỉ, haha.”

Văn Khả Hân không nói gì nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì.

Lúc về đến nhà, Đồng Ý Yên đã đến công ty làm việc rồi, Hữu Hữu cũng vừa mới dậy, vẫn còn có chút cảm giác ngái ngủ, vừa nhìn thấy Sở Vĩnh Du đã đòi bế.

“Ba, bao giờ thì ba đưa con đi Disney chơi?”

Sở Vĩnh Du ngơ ra.

“Hữu Hữu, không phải chúng ta vừa mới từ Disney trở về sao?”

Cô nhóc giơ ngón tay lên, chu cái miệng nhỏ ra, Tư Phu đã nấu xong bữa sáng cười nói.

“Con còn không biết sự tinh ranh của nhóc này sao? Ý là còn muốn con đưa con bé ra ngoài chơi tiếp đấy.”

Nói đến đây, Tư Phu như nghĩ đến điều gì đó, nói.

“Đúng rồi, Vĩnh Du, tháng sau nhà trẻ khai giảng rồi, Hữu Hữu cũng có thể đi học rồi, hôm nào con thương lượng với Ý Yên một chút, xem xem là học trường công lập hay tư lập, nếu là công lập vậy thì phải liên hệ từ sớm, xếp số gì đó, mình không nắm chắc được đâu.”

Tư Phu nói như vậy cũng biết là con rể có bản lĩnh, nếu không cũng đã không đề nghị như vậy, muốn học ở nhà trẻ công lập, chỉ có thể thành thực mà đi xếp hàng thôi.

“Con biết rồi mẹ, tối nay con sẽ thương lượng với Ý Yên.”

Rồi anh nhéo cái mũi nhỏ của Hữu Hữu, cười nói.

“Hữu Hữu của chúng ta chớp mắt đã đi nhà trẻ rồi.”

Hữu Hữu trịnh trọng gật đầu, hai tay múa may.

“Ba, Hữu Hữu đi nhà trẻ ngoan lắm đó, không khóc đâu, những bạn nhỏ khác đều khóc đỏ ửng cả mũi, nhưng con vẫn không khóc, con còn chào buổi sáng cô giáo nữa đó.”

“Hữu Hữu của chúng ta ngoan thật đó.”

Ăn sáng xong, Đồng Thế Tân nhận được một cuộc điện thoại, không biết nói gì, tóm lại cứ liên tục đồng ý, sau đó lại gọi cho một số khác.

“Thư Di à, chú nhờ cháu một chuyện.”

Sở Vĩnh Du đang chơi đùa cùng Hữu Hữu ở phía bên kia, cũng không ngờ có lúc Đồng Thế Tân lại gọi điện cho Ngu Thư Di.

“Chú nói đi ạ.”

“Là thế này, chú có một người bạn, hôm nay đến tỉnh thăm con trai của ông ấy, trưa nay muốn đến Thiên Hy Các của cháu dùng bữa, giờ đây nhà hàng của cháu vô cùng nổi tiếng, ông ấy sợ là không đặt được phòng bao, nên mới bảo chú vác cái mặt già này đi hỏi thử.”

Giọng nói của Ngu Thư Di như có chút khác thường.

“Chú à, thật xin lỗi chú, phòng bao đã được đặt hết rồi, thật sự xin lỗi chú.”

Đồng Thế Tân ngơ ra, trong lòng cũng có chút tức giận, ông ta đã vác cái mặt già này ra rồi, đến một phòng bao cũng không thể đặt được? Bây giờ mở nhà hàng nào có ai không để lai một hai phòng bao để riêng chuẩn bị cho những nhân vật lớn chứ, sao có thể thật sự hết phòng được, nhất là bây giờ còn mới là chín giờ sáng.

“Haha, không sao.”

Cúp máy, Đồng Thế Tân vẫn còn chút khó chịu trong lòng, nói với Sở Vĩnh Du.

“Thiên Hy Các của người bạn đó của con đúng là nổi tiếng nhỉ, ba gọi điện qua đó cũng đã hết phòng bao rồi.”

Sở Vĩnh Du đương nhiên biết ông ba vợ đang lo lắng trong lòng, bèn lập tức nói.

“Ba, Thư Di không phải người như vậy, chắc là có nỗi khổ gì không tiện nói thôi, vậy đi, con đích thân đi một chuyến, đến lúc đó xong chuyện rồi con sẽ gọi cho ba.”

Lúc này, đến lượt Đồng Thế Tân cảm thấy ngại, nhưng không nói gì, Sở Vĩnh Du bèn ra ngoài.

Sở dĩ gấp rút như vậy là vì trực giác nói cho anh biết, phía bên Ngu Thư Di chắc đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không Đồng Thế Tân đặt phòng bao, sao lại không giữ lại thể diện cho ông chứ?

Một lúc sau, có một số người đứng ngoài chỉ trỏ vào nhà hàng Thiên Hy Các.

“Đúng là người nổi tiếng thì lắm thị phi, nhà hàng cũng thế.”

“Lại không à, hôm qua tôi còn dùng bữa ở đây đấy, hương vị đúng là không tệ, không ngờ, hôm nay lại thành ra như vậy.”

“Theo tôi thấy, tám phần là đã đắc tội với người nào đó rồi, ài, nhìn tình hình này, sau này chắc cũng không có Thiên Hy Các nữa rồi, đúng là có chút đáng tiếc.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du đã đỗ xe xong, cũng đi đến đây, nghe thấy một số tiếng nghị luận không ngừng truyền đến tai, anh bèn hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đều là những người hóng chuyện, đương nhiên sẽ có người đáp ngay.

“Thiên Hy Các bị đập phá thành đống hỗn độn, đã ngừng kinh doanh luôn rồi.”