Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 309




Trở lại bệnh viện, đi vào phòng bệnh VIP, trong phòng khách, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng đang ngồi, nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi vào, vội vàng đứng dậy.

“Anh rể, Hữu Hữu tỉnh rồi, chỉ là vẫn còn có chút sợ hãi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du vội vàng đi vào trong phòng bệnh.

“Ba.”

Dường như bóng người vừa xuất hiện, Hữu Hữu nằm trên giường, đang nắm chặt tay Đồng Ý Yên gọi một tiếng.

Chính là một tiếng ba này, khiến trái tim của Sở Vĩnh Du sắp vỡ nát.

“Hữu Hữu, ba ở đây, không sợ.”

Ôm lấy con gái, Sở Vĩnh Du hận không thể nhét hết thế giới qua.

“Ba, con sợ chó, Hữu Hữu không thích chó, Hữu Hữu ghét chó.”

Hữu Hữu không ngừng nói, nhưng ở trong lòng Sở Vĩnh Du, cả người đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì ba chính là đại anh hùng ở trong lòng cô bé, có thể giải quyết mọi chuyện.

“Có muốn về nhà không?”

Khẽ xoa cái đầu nhỏ của Hữu Hữu, cô bé lập tức gật đầu.

“Con muốn về nhà, ba, ba có thể ở cùng con không? Đừng đi nữa.”

Sở Vĩnh Du suýt nữa rơi nước mắt, con gái nói ra những lời như thế này, có nghĩa là không có cảm giác an toàn.

“Được, ba không đi nữa, ba ở bên cạnh Hữu Hữu, dạy Hữu Hữu bơi.”

Quay về biệt thự ở Vân Vụ Chi Hải, lúc sắp đến biệt thự Hồ Tâm, Hữu Hữu được Sở Vĩnh Du ôm trong lòng đột nhiên ôm chặt hơn, chỉ về phía xa nói.

“Ba! Chó!”

Không sai, ở đó, Báo Đốm dắt theo một con chó đứng đợi, cũng là yêu cầu của Sở Vĩnh Du.

“Hữu Hữu, đừng sợ, chó cũng có chó tốt chó xấu, con chó hôm qua con gặp phải là con chó xấu, mà con chó này là chó tốt, không tin, bây giờ con hét lên “ngồi xuống” với nó, thử xem xem sẽ xảy ra chuyện gì.”

Hữu Hữu trộm đánh giá, đối với những lời mà Sở Vĩnh Du nói với cô bé, vẫn vô cùng tin tưởng, do dự một lúc, cái miệng nhỏ mở lớn, hét lên.

“Ngồi xuống.”

Giây tiếp theo, con chó kia thật sự ngồi xuống đất, đồng thời cái đuôi còn vẫy vẫy vô cùng lợi hại, dáng vẻ nịnh hót.

“A! Ba, nó thật sự ngồi xuống.”

Nhìn thấy Hữu Hữu đã buông cổ anh ra, Sở Vĩnh Du lại thủ thỉ mấy câu, lập tức nghe thấy Hữu Hữu hét lên.

“Đứng dậy!”

Con chó ngao Tây Tạng đứng dậy, Hữu Hữu vùng vẫy từ trong lòng Sở Vĩnh Du nhảy xuống, mặc dù vẫn kéo quần Sở Vĩnh Du, nhưng rõ ràng không còn sợ hãi như trước, không thử mấy câu khẩu lệnh mà vừa mới biết được.

“Hihi, ba, con chó này thật ngoan, đây là một con chó tốt.”

“Ừ, con có thể sờ nó, con xem vừa nãy nó nghe mệnh lệnh của con như thế nào, nó đã xem con là cô chủ nhỏ của nó rồi.”

Do dự một lúc, Hữu Hữu kéo tay Sở Vĩnh Du, từng bước đi về phía trước.

Hoa Thế Tân và những người khác ở phia sau cảm thấy vô cùng vui mừng, loại nút thắt trong lòng này nhất định phải được giải quyết, nếu không không chỉ tạo thành di chứng sợ chó cực độ, mà còn gây ra một số bệnh tâm lý không đáng có.

Lúc Hữu Hữu run rẩy sờ vào đầu con chó, nhanh như chớp rụt lại, lúc phát hiện ra con chó kia vẫn rất ngoan ngoãn, vẫy đuôi làm ra bộ dạng đáng thương với cô, lòng can đảm của Hữu Hữu dâng lên.

Đến cuối cùng, thậm chí còn bắt đầu chạy nhảy, chơi đùa với con chó ngao Tây Tạng kia.

Một là vì huấn luyện, một là có Sở Vĩnh Du áp chế, con chó này cho dù mắc bệnh thần kinh, chắc chắn cũng không dám phát điên.

“Vợ à, anh làm như vậy có lẽ không có vấn đề gì chứ.”

Theo thói quen nói một câu, thực ra cũng muốn tranh công một chút, lúc quay đầu nhìn, khuôn mặt đang tươi cười của Đồng Ý Yên lập tức thu lại, sau đó đi về phía biệt thự.

Tư Phu và Đồng Thế Tân ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút ngượng ngùng, cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào.

Mà Sở Vĩnh Du, bây giờ mới nhớ lại, tối hôm qua mình và vợ xem như là thật sự đã cãi nhau đúng nghĩa.

“Anh rể, nghe ba mẹ em nói, anh với chị em cãi nhau? Khó thấy nha, kiểu ân ái điển hình như anh chị, cũng có lúc cãi nhau.”

Lúc này, Đồng Hiểu Tiêm đi lên, nói lời mang thei ý chế nhạo, khiến Tân Tằng ở bên cạnh cũng vô cùng bất lực.

“Đúng vậy…cãi nhau, lần đầu tiên cãi nhau.”

Sở Vĩnh Du nói, trong lòng cũng có nghi hoặc rất lớn, từ trước đến giờ anh không phải là một người kích động, càng sẽ không nói những lời như vậy với vợ, thậm chí còn nói những lời thô tục.

Không biết tại sao, anh có một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được.

Ban đêm, sau khi Hữu Hữu đã ngủ, Sở Vĩnh Du đi xuống tầng, phát hiện Đồng Ý Yên vốn dĩ nên ở trong phòng khách bây giờ lại không thấy đâu.

Đang do dự xem có nên gọi điện thoại không, Lam Mị lại gọi đến.

“Anh Sở, hay là anh đến xem đi, chị Yên uống nhiều rồi, em không ngăn cản được, vẫn còn muốn uống.”

Thở ra một hơi, Sở Vĩnh Du nói.

“Được, cho tôi biết địa chỉ, bây giờ tôi sẽ qua ngay.”

Sau khi đợi Tư Phu và Đồng Thế Tân đến, Sở Vĩnh Du ra khỏi nhà, Báo Đốm tặng anh một chiếc Lexus 570, lái xe rời đi rồi.

Cùng lúc này, trong phòng tiếp khách của tập toàn Thiên Hải Vân Vụ, Ung Hạo ngồi cũng không ngồi, đứng cũng không đứng.

Từ sáng sớm, sau khi nộp tất cả các tài liệu liên quan, 8h tối nhận được thông báo, vẫn luôn ở đây đợi hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, cũng có tiếng bước chân vang lên, hai người đi vào, một trong số đó chính là Phương Cao Hải.

“Ung Hạo, giám đốc Phương sẽ cùng anh về Tỉnh Thành một chuyến để xử lý chuyện này.”

Người đàn ông trung niên nói xong thì lập tức rời đi, chỉ để lại Ung Hạo cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Phương Cao Hải đi xử lý Sở Vĩnh Du? Cái này…có khả năng sao?

“Ung Hạo, ông không liên lạc với tôi trước, trực tiếp đưa tài liệu lên bên trên, lá gan bây giờ cũng to đấy.”

Phương Cao Hải cười khẩy, khiến Ung Hạo sợ hãi.

“Tôi….tôi…giám đốc Phương, thực sự ngại quá, đúng là tôi đã bị Sở Vĩnh Du dọa sợ, cộng thêm nghĩ đến ngài và Sở Vĩnh Du quen biết nhau, tôi cũng bất đắc dĩ mà.”

“Được rồi, đặt vé máy bay sáng sớm mai, ông về nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, nhưng bên trên đã quyết định rồi, bãi nhiệm chức vụ quản lý tài sản khu Vân Vụ Chi Hải của ông, điều động đến Hoa Thị làm phó giám đốc bên đó, ông có ý kiến không?”

Nghe thấy câu nói này, Ung Hạo thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bị giảm đi nửa cấp, nhưng ít nhất cũng không bị khai trừ, đã xem như là kết quả không tồi rồi.

“Vậy…giám đốc Phương, tôi vẫn phải đi cùng ngài đến Tỉnh Thành sao?”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Ung Hạo, Phương Cao Hải cười.

“Sao? Sợ rồi? Sáng sớm ông đến công ty nước mắt nước mũi tố cáo, nhưng không hề sợ hãi, đi! Nhất định phải đi, ông là một trong những đương sự, tôi phải điều tra rõ ràng, có thể thiếu ông sao?”

Tỉnh Thành, trong một quán bar, Đồng Ý Yên lại uống một ly, đang định cầm bình rượu để rót rượu, thì lại bị Lam Mị ngăn cản.

“Chị Yên, chị thật sự không thể uống nữa.”

“Buông tay!”

Một cái hất, cánh tay của Đồng Ý yên lắc qua một bên, đúng lúc bên cạnh có một người đi qua, cô đã bị rượu làm cho tê liệt hoàn toàn, căn bản không cảm nhận được người kia dùng kim đâm vào tay cô, chỉ quan tâm đến mình lại tiếp tục rót rượu.

Mà người đi đi thẳng ra khỏi quán rượu, sau đó lên một chiếc xe thương vụ Buick, cung kính nói với một người ngồi bên cạnh.

“Ông chủ, trên kim chính là máu của Đồng Ý Yên.”

Người được gọi là ông chủ cầm lấy kim, nhìn một chút đỏ thẫm ở trên đầu kim, khõe miệng hơi nhếch lên, sao đó đưa lưỡi ra liếm đầu kim, giây tiếp theo, cơ thể đột nhiên run lên, biểu cảm đều vô cùng bệnh hoạn.

“Cái này….thật tuyệt vời.”