Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 306




CHƯƠNG 306: CÃI NHAU.

Lúc xuống núi vẫn chưa đến 10h, trong lòng luôn nghĩ về gia đình, Sở Vĩnh Du cũng không tiếp tục ở lại Lưu Thị, bảo Lục Côn lái xe về Tỉnh Thành.

Về đến Tỉnh Thành đã là một giờ đêm, vừa xuống xe Sở Vĩnh Du vẫn chưa kịp nói cảm ơn, nhưng đã khiến Lục Côn kích động.

“Chào anh Sở.”

Ở cửa lớn Vân Vụ Chi Hải, một tiểu khu cao cấp như thế này, đương nhiên là sẽ có người canh gác 24/24.

Khẽ cười, đanh định trả lời, Sở Vĩnh Du đột nhiên cau mày, bởi vì ánh mắt của người bảo vệ đứng canh gác vừa cố tình lại vô tình né tránh, dường như có chút không dám nhìn anh.

Do dự một lúc, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì nữa, đi vào tiểu khu, rẽ phải, sau đó đứng trước cửa phòng bảo vệ vô cùng sang trọng gần 80 mét vuông, gõ cửa.

Rất nhanh, một chàng trai đi đến, mở cửa ra nhìn Sở Vĩnh Du, vội vàng chào hỏi.

“Chào anh Sở, anh có chuyện gì sao?”

Lúc này bảo vệ trực đêm ở trong phòng bảo vệ, tổng cộng có bốn người, còn có hai người có lẽ đi tuần tra.

Đi vào, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Không có gì, tôi vừa đi công tác ở bên ngoài về, xem xem các anh có chuyện gì muốn nói với tôi không.”

Câu này vừa nói ra, bốn người bảo vệ đều theo bản năng cúi đầu xuống.

Đột nhiên, chàng trai trẻ vừa mở của kia, lấy hết can đảm nói.

“Anh Sở, thật sự không phải chúng tôi không phục trách đến nơi đến chốn, lúc chúng tôi đi đến, con gái của anh đã hôn mê rồi.”

Cái gì!

Vù Vù!

Một luồng hơi thở tỏa ra, rất nhiều thứ trong phòng bảo vệ, bao gồm cả tấm kính thủy tinh đều lập tức nổ tung.

“Anh nói lại lần nữa!”

Giọng nói giống như đến từ địa ngục, mấy tên bảo vệ đều bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, tất cả đều ngồi xổm xuống, co ro trên mặt đất.

Sở Vĩnh Du bừng tỉnh, thu lại chỉ là sát khí vừa mới phóng ra một chút cũng không xác định được, kéo tên bảo vệ vừa mới mở cửa kia dậy, gằn giọng nói.

“Nói cho tôi biết! Đã xảy ra chuyện gì?”

Nếu như Hữu Hữu hôn mê, tại sao người trong nhà không báo với anh.

Né tránh, tên bảo vệ nuốt nước bọt mấy lần, mới từ từ lấy lại sức lực, cuối cùng nói.

“Là….là bạn trai của Cô Lương chủ căn biệt thự số 10, hôm nay tan làm dẫn theo hai chú chó ngao Tây Tạng vào tiểu khu, bị chúng tôi cản lại, nhưng anh ta gọi điện thoại bảo giám đốc Ung đến, hơn nữa còn bảo đảm sẽ năm dây xích chó, cuối cùng thì đi vào. Ai biết được, buổi chiều con gái của anh đi ra ngoài chơi, anh ta dắt hai con chó ngao Tây Tạng đi qua, sau đó thả dây xích ra… con gái của anh bị dọa đến mức ngất xỉu, nhưng hai con chó ngao Tây Tạng không có cắn con bé.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du mới buông tên bảo vệ ra, sau đó để lại một câu rồi quay người rời đi.

“Nói với Ung Hạo, chức vị giám đốc của ông ta chỉ đến đây thôi.”

Trong phòng bảo vệ, bốn người nhìn nhau, nhìn bốn xung quanh nhếch nhác không thể chịu nổi, đều có một cảm giác không thể tin được, đồng thời cũng hiểu, lần này, Ung Hạo sợ là 8 phần xong đời rồi.

Ra khỏi tiểu khu, Sở Vĩnh Du phát hiện xe của Lục Côn vẫn chưa đi, vẫn còn dừng ở trong sân, ngay cả đèn xe vẫn chưa tắt, lập tức gõ cửa xe.

Lục Côn không biết đang nấu cháo điện thoại với ai, nhìn thấy Sở Vĩnh Du quay lại, lập tức cúp điện thoại, mở khóa ra.

“Anh Sở, anh đây là…”

Không nói gì, lấy điện thoại ra, Sở Vĩnh Du gọi cho Đồng Ý Yên.

“Hữu Hữu đang ở bệnh viện nào?”

Sau khi bên kia im lặng một lúc, mới có giọng nói truyền đến.

“Anh…anh biết hết rồi, đang ở bệnh viện số 3.”

Sau khi Lục Côn ở bên cạnh nhận được lệnh, ngay cả rắm cũng không dám thả, điên cuồng khởi động xe, trên đường đi tốc độ nhanh đến mức cực điểm.

Anh ta rất thông minh, tiếp xúc với Sở Vĩnh Du cũng không phải lần một lần hai, lúc bình thường, Sở Vĩnh Du thực ra rất dễ ở chung, cũng có nói chuyện, tươi cười, nhưng một khi nổi giận, thì thật sự chính là điềm báo nong trời nở đất, lúc này anh ta đã cảm nhận được một chút, vì vậy đương nhiên biết điều ngậm miệng lại.

Đi đến bệnh viện số 3, Lục Côn biết ý, chạy theo Sở Vĩnh Du đi vào trong.

Đi thẳng đến một phòng bệnh ở khu cấp cứu, trong một căn phòng lớn có 8 chiếc giường, Hữu Hữu nằm trên một chiếc giường, bên cạnh là Tư Phu, Đồng Thế tân và Đồng Ý Yên.

Thấy vậy, trong lòng Sở Vĩnh Du tràn đầy cảm giác hổ thẹn, nhưng cũng không oán trách với cảnh vệ bảo vệ ở trong tối bảo vệ cho Hữu Hữu.

Dù sao trách nhiệm của cảnh vệ là bảo vệ an toàn cho Hữu Hữu, không phải chuyện gì cũng có thể ra mặt, nếu như vậy thật sự sẽ rối loạn.

Nếu như hai con chó kia đến gần khoảng cách thực sự có thể cắn Hữu Hữu, vậy thì cảnh vệ kia sẽ lập tức ra tay, một con chó nhỏ nhoi, đừng nói là võ giả cao cấp, cho dù là Hà Tiểu Mông ở tứ phẩm cũng có thể lập tức đi đến, hơn nữa còn dễ dàng giết chết, thậm chí còn không cần ra tay, chỉ cần phóng ra khí thế, còn chó sẽ kẹp đuôi mà chạy đi.

Nhưng không ngờ đến, người phụ nữ ác độc này lại còn dám ra tay với một đứa bé, hơn nữa không những dùng phương thức giống nhau, còn mang về một con chó ngao bề ngoài trông càng hung dữ.

Sở Vĩnh Du đến, Đồng Thế Tân và Tư Phu đều có chút sợ hãi, chỉ có Đồng Ý Yên lên tiếng nói.

“Hữu Hữu không sao, bác sĩ nói chỉ là bị sợ hãi quá nên mới bị ngất, tỉnh lại là được, em sợ anh bận nên trước tiên không muốn nói cho anh biết.”

Khẽ xoa má Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du từ từ quay đầu lại nhìn Đồng Ý Yên.

“Em cho là anh bận? Em cho là như vậy sao? Mẹ nó, em dựa vào cái gì quyết định thay anh!”

Cái gì… Câu nói này của Sở Vĩnh Du, Tư Phu và Đồng Thế Tân đều há hốc mồm, Đồng Ý Yên càng sững sờ, nước mắt chực trào ra.

Từ lúc kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nói chuyện mà có từ ngữ thô tục, sự ủy khuất trong lòng dâng lên như thủy chiều.

“Em…anh mắng em! Được, lúc đó em gọi điện cho anh, anh sẽ bay hay là lập tức dịch chuyển! Anh có thể lập tức đến để Hữu Hữu không bị dọa sợ đến mức ngất đi sao! Hả!”

Hét lên xong, Đồng Ý Yên nhìn Sở Vĩnh Du, lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên cô cãi nhau với Sở Vĩnh Du, lần đầu tiên thực sự cãi nhau đúng nghĩa.

Sở Vĩnh Du trầm mặc, cứ nhìn Hữu Hữu như vậy, cũng không nói thêm câu nào.

Lúc này, Lục Côn đi vào, thận trọng nói.

“Anh Sở, phòng bệnh VIP đã sắp xếp xong rồi, lập tức có người đến để sắp xếp chuyển qua.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Cảm ơn.”

Thực ra Lục Côn đã không muốn đi vào, bởi vì vừa nãy anh ta ở ngoài cửa gọi điện thoại, đương nhiên cũng nhìn thấy Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du cãi nhau, cái này không khác gì sao chổi va phải địa cầu.

Một người là nhân vật lớn, một người là vợ của nhân vật lớn, trong giờ phút quan trọng này thực sự không nên đi vào, nhưng về mặt trực giác anh ta lại cho rằng nhất định phải đi vào, dựa vào sự yêu thương của Sở Vĩnh Du với con gái, sao có thể để con bé ở trong hoàn cảnh như thế này.

Nhìn xung quanh, khóc lóc, thương tiếc các kiểu, không có cách nào, đây chính là hiện trạng của phòng cấp cứu.

Sau khi Hữu Hữu chuyển đến phòng bệnh VIP, Sở Vĩnh Du đi đến cầu thang bộ, cảnh vệ bảo vệ Hữu Hữu sớm đã đợi ở đó.

“Đại nhân, thuộc hạ…thất trách rồi.”

Công việc ở trong tối bảo vệ người khác thật sự rất khó làm, không chừng mực một chút, rất dễ xảy ra những chuyện kiểu như thế này.

“Từ ngày mai, tôi sẽ giới thiệu cậu với người nhà của tôi, chỉ cần tôi không có ở đây, cậu từ trong bóng tối đi ra, bảo vệ con gái tôi ở ngoài sáng.”

“Vâng.”

Nhìn ánh đèn neon của thành phố ở ngoài cửa sổ, cửa kính trước mặt Sở Vĩnh Du đột nhiên nứt ra.

“Thích chó sao? Tôi sẽ để cho cô được như ý.”