Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 304




CHƯƠNG 304: NHÀ GIÀU MỚI NỔI MÀ THÔI

Một số sinh vật sống về đêm dừng chân nghỉ lại ở Thần Cổ Môn thì bởi vì anh ta nói câu này mà bắt đầu chạy tán loạn, không lâu sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Rõ ràng câu nói này rất bình thường, nó chẳng qua chỉ là một câu cảm thán mà thôi, không có chút uy hiếp nào vậy mà lại tạo ra kết quả này.

Ánh trăng chiếu xuống dưới, phản chiếu hai bóng người đang đứng trên đỉnh cung điện.

Nếu Sở Vĩnh Du ở đây thì nhất định sẽ kích động đến mức không nói nên lời, bởi vì hai người này, một người là người anh em tốt Tỉnh Vu Dịch của anh, người còn lại là Thanh Mai, cô ta chủ động đi cùng Tỉnh Vu Dịch vào tiến vào Thần Cổ.

Thở dài xong, Tỉnh Vu Dịch đột nhiên bá đạo kéo cổ người bên cạnh lại và lấp đầy nó bằng một nụ hôn nóng bỏng kéo dài mấy phút.

Vào lúc tách ra, trong mắt Tỉnh Vu Dịch chợt lóe lên một chút ý nghĩ xấu xa.

“Thanh Mai, tôi không ngờ có ngày tôi vẫn còn sống.”

Thanh Mai ngượng ngùng gật đầu, nhưng lại vụt qua một chút lo lắng.

“Vu Dịch, chúng ta đi gặp Vĩnh Du trước hả?”

“Vĩnh Du?”

Vu Dịch khẽ cười, sau đó đột nhiên trở nên im lặng, anh ta nắm lấy tóc của Thanh Mai, vẻ mặt dữ tợn.

“Vĩnh Du? Gọi thân mật quá nhỉ, sao thế? Một mình tôi không phục vụ nổi cô hả, cô muốn anh em chúng tôi cùng phục cô sao?”

“Không… ý tôi không phải vậy.”

Thanh Mai có chút sợ hãi, cô ta vội vàng giải thích, nhưng Tỉnh Vu Dịch lại nhẹ nhàng nói.

“Haha, không có ý đó là tốt. Trước tiên cùng tôi đi du ngoạn thế giới đã, gặp Sở Vĩnh Du sau cũng được.”

Lúc này, Thanh Mai lại mở miệng nói một câu.

“Vậy… Vậy anh không đi gặp ba mẹ anh sao?”

Tỉnh Vu Dịch tặc lưỡi, vuốt vuốt cằm, những chữ sắp thốt ra dường như không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Bọn họ hả? Nói sau đi.”

Sau một vài động tác, cả hai liền biến mất trong màn đêm.

Bọn họ đi không lâu thì đại điện Thần Cổ Môn đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, như thể nó đã hoàn thành một sứ mệnh nào đó, cũng không còn giá trị tồn tại nữa.

Trong căn biệt thự Vân Vụ Chi Hải, sau khi Ôn Hưng Hoa và cô Lương làm tình xong thì họ nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì khinh thường nói.

“Bé con, anh đã hỏi thăm rồi, là một tên nhà quê đến từ thành phố Ninh, tên là Sở Vĩnh Du, bỏ ra mấy trăm tỷ mua một căn biệt thự Hồ Tâm và căn biệt thự bên cạnh, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.”

Cô Lương sửng sốt, sau đó lẩm bẩm trong miệng.

“Mấy trăm tỷ tiền mặt, mua hai căn biệt thự, chỉ sợ không phải là tên nhà giàu mới nổi đâu, anh yêu à, hay là thôi đi nhé?”

Lại lạt mềm buộc chặt, Ôn Hưng Hoa không vui, anh ta vốn muốn điều tra thêm lần nữa.

“Sao thế? Không tin vào thực lực của anh sao? Tại sao anh lại đến tỉnh Hương đầu tư? Còn không phải là bởi vì con vợ nhà anh quá hung dữ sao. Nếu cô ta phát hiện ra anh còn liên lạc với em thì cô ta sẽ làm thịt anh mất, còn ở đây chúng ta muốn làm gì cũng được, haha, đừng nói là một tên nhà giàu mới nổi ở thành phố Ninh, những tên nhà giàu ở đây muốn gặp ông đây cũng phải bỏ tiền ra, mấy trăm tỷ kia cũng gọi là tiền sao?”

Ôn Hưng Hoa mua nhà cho người tình họ Lương, chỉ việc anh ta mua căn biệt thự ở Vân Vụ Chi Hải liền có thể nhìn ra anh ta không thiếu chút tiền này.

Mấu chốt là bởi vì cuộc đấu giá kia có liên quan đến mặt mũi của Tưởng Thanh Khôn nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, cho nên phàm là những người tham gia đều rất kín tiếng, không dám nói bậy ra bên ngoài, nếu không một khi bị nhà họ Tưởng biết được thì hậu quả hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Cho nên Sở Vĩnh Du mua được căn biệt thự Hồ Tâm thì ở trong mắt người khác chính là nhà giàu mới nổi mà thôi.

Nơi đây là Tỉnh Thành, không phải thành phố Ninh, cho nên cách bố trí, môi trường sống và các mối quan hệ nhân văn cũng hoàn toàn khác nhau.

“Anh yêu, anh thật tốt, ngày mai em sẽ đưa Khả Khả đi bác sĩ. Cả ngày nay nó đã không ăn uống gì, thật quá đáng thương. Tên kia không biết đã dùng phương pháp ác độc gì, thật sự quá đáng ghét mà.”

Sau khi cô Lương nũng nịu xong thì đắp chăn đi ngủ, khóe miệng Ôn Hưng Hoa hơi nhếch lên.

Đối phó với phụ nữ thì phải làm như vậy.

Hai giờ sáng, Đồng Ý Yên mới trở về biệt thự, Sở Vĩnh Du đang ngồi ở phòng khách.

“Em mệt quá chồng ơi.”

Vừa vào cửa, Đồng Ý Yên đã nhào tới Sở Vĩnh Du, hành động hiếm thấy này khiến Sở Vĩnh Du không chịu nổi, anh không nói một lời bế Đồng Ý Yên vào căn một phòng ngủ nào đó ở lầu một.

“Mệt sao? Vậy anh giúp em nới lỏng xương cốt nhé.”

Đồng Ý Yên ra sức chống cự.

“Không… Không cần đâu! Sở Vĩnh Du, anh dám!”

Nhưng mà mọi sự chống cự đều vô ích.

Ngày hôm sau, anh đưa Hữu Hữu đến chỗ Tư Phu, Sở Vĩnh Du ra khỏi Vân Vụ Chi Hải thì Lục Côn đã lái chiếc BMW X7 đợi sẵn bên ngoài.

“Anh Sở.”

“Ừm, ông có biết nơi tôi nói không?”

Lục Côn nhanh chóng cười nói.

“Đương nhiên biết, nhưng mà anh Sở này, Phiền Vân Quan là danh lam thắng cảnh, nó sẽ đóng cửa vào chín giờ tối.”

Nói xong Lục Côn liền hối hận, ông ta tự trách mình lắm lời.

“Ông chỉ cần đưa tôi đến đó, sau đó đợi tôi dưới núi được rồi.”

“Vâng vâng vâng.”

Vừa định lái xe đi thì Sở Vĩnh Du đột nhiên giơ tay phải lên, sau đó xuống xe, mỉm cười nói.

“Cô, chú, Tiểu Mông, sao các người lại đến đây?”

Đúng vậy, bên hông tiểu khu Vân Vụ Chi Hải có xây dựng một bãi đậu xe dành cho khách, lúc này ba người nhà Đồng Nguyệt Lâm xuất hiện.

“Hửm? Là Vĩnh Du sao, thật trùng hợp, cháu đi ra ngoài à?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Cháu muốn ra ngoài một chuyến, ngày mai sẽ về.”

“Được, vậy cháu đi đi. Cô sẽ đến thăm nhà anh ba. Tiểu Mông cũng muốn ở Tỉnh Thành một thời gian nên cô muốn thuê cho nó một căn nhà.”

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du biết lý do Hà Tiểu Mông đến Tỉnh Thành, anh ta đến để tiếp tục nhận sự huấn luyện của Mã Trạch.

“Ba mẹ cháu ở nhà, mọi người vào đi.”

Lúc này, Hà Tiểu Mông lon ton chạy tới, có chút xấu hổ nói.

“Anh rể, chuyện đó…”

“Anh biết rồi, không quên đâu, em yên tâm đi.”

Sở Vĩnh Du biết Hà Tiểu Mông đang lo lắng chuyện đại thọ của ông nội bạn gái mình là Thượng Quan Yến Nhi, anh đã hứa thì sao có thể quên được.

“Cảm ơn anh rể.”

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Hà Tiểu Mông, ngoài sự giúp đỡ mà Sở Vĩnh Du đã hứa ra thì bản thân anh ta cũng vô cùng chăm chỉ, Mã Trạch cũng thường xuyên khen ngợi anh ta, giữa thiên phú và nổ lực, một thứ cũng không thể thiếu.

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng bán bánh bao hấp, một người thanh niên đang ngồi ở dưới ánh nắng, tay phải cầm bánh tiêu, tay trái cầm bánh bao ăn một cách vui vẻ. Khoa trương hơn nữa là trên bàn ăn trước mặt anh ta đã đặt sẵn mười cái bánh bao, chọc những khách hàng khác trong cửa hàng liếc nhìn mãi.

Người thanh niên này cũng không béo lắm mà sao lại có thể ăn nhiều như thế nhỉ.

Lại có một cái bánh bao hấp nhỏ chui xuống bụng, anh ta lấy điện thoại ra để bên tai.

“33, Tà tính đại nhân thứ mười có lệnh, sau khi Sở Vĩnh Du giết chết Tiên Thiên võ giả của tổ chức thì đã bị liệt vào danh sách nhân vật nguy hiểm số một. Hành động tiếp theo để đối phó với anh ta sẽ do Địa Sát chúng ta ra tay. Kế hoạch thực sự là, gần đây cậu nên chú ý một chút.”

Nở một nụ cười khinh bỉ, anh ta không thèm đáp lại, cúp máy, sau đó lại cầm một cái bánh bao hấp lên, nhìn nó một cái rồi há to miệng nuốt xuống.