Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 228




CHƯƠNG 228: CUỘC THI ĐẤU VẬT BẮT ĐẦU

Sở Vĩnh Du cũng không ngờ tới, mới đến tử ngục, mới vào phòng giam mà đã gặp được nhân vật trong mục tiêu, Phùng Thiên Hạ rồi.

Ting tang!

Một tiếng động phát ra, lan can sắt tự động đóng lại, lúc này Sở Vĩnh Du mới nói.

“Ban nãy mới nghe Ngụy Phong nói về ông, có chuyện gì sao?”

Phùng Thiên Hạ cười.

“Không, chỉ đến xem cậu thôi, còn trẻ tuổi mà đã trở thành binh vương Bắc Vực, à không, bây giờ chắc là chiến thần Bắc Vực rồi, cậu rất giỏi, muốn hỏi một chút, tại sao cậu muốn giết Giang Long, cựu binh vương Nam Cảnh?”

Thiết bị và cả hoàn cảnh trong phòng giam đều vô cùng tốt, Sở Vĩnh Du chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế, sắc mặt vô cảm.

“Tại sao tôi phải nói cho ông, ông có thể ra ngoài rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Nụ cười của Phùng Thiên Hạ càng sâu hơn.

“Haha, ngông cuồng đấy, có điều trẻ tuổi như vậy đã có được danh xưng Chiến Thần Địa Ngục, cậu cũng có tư cách để ngông cuồng, này nhóc, chắc tên Ngụy Phong kia cũng nói cho cậu về cuộc thi đấu vật do tôi tổ chức rồi nhỉ, thế nào? Có muốn tham gia không, chỉ cần vượt qua hết thảy đến cuối cùng có thể đánh bại tôi, cậu sẽ trở thành vua của những phạm nhân trong tử ngục này, sẽ có mọi thứ mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi.”

“Giúp tôi báo danh đi.”

Nói ra một lời ngắn gọn, đơn giản, Phùng Thiên Hạ gật đầu, không nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng giam.

Có thể nhìn ra được, nơi này không quá hạn chế sự tự do của mọi người, muốn ra vào lúc nào cũng có thể, cũng rất là nhân tính.

Sở Vĩnh Du nằm trên giường, vẫn nghĩ về gia đình, mới rời đi có một ngày mà đã nóng lòng trở về rồi.

May mà ngày mai cuộc thi đấu vật đã bắt đầu rồi, nếu không, anh thật sự không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa.

Chưa nằm được bao lâu, lan can sắt tự động mở ra, hai người đàn ông to lớn bước vào, trên gương mặt là một nụ cười kì lạ.

“Ma mới kia, hầu hạ hai anh đây thoải mái, đảm bảo sau này cậu sẽ được ăn no mặc ấm trong tử ngục này.”

Bất kể nơi nào đều có loại người IQ thấp như thế này, tử ngục là nơi nào chứ, những người có thể đến đây tuyệt đối không đơn giản, nhưng trong những người không đơn giản, đương nhiên không phải ai cũng vô cùng thông minh rồi.

Lúc Sở Vĩnh Du đang định đứng dậy đuổi hai người này ra, lan can sắt lại mở ra, Tam Nương đi vào.

“Cút ra ngoài!”

Ba chữ thốt ra, hai tên đàn ông lực lưỡng vốn đang vô cùng huênh hoang, lại lập tức trở nên ủ rũ, bỏ chạy một cách vội vàng, như vô cùng sợ hãi Tam Nương.

“Haha, loại người này là sự tồn tại thấp kém nhất trong tử ngục, sợ mạnh hiếp yếu, ban nãy đi đến phòng giam của tôi, muốn chiếm hời của bà đây, bị tôi đánh cho một trận, không ngờ chớp mắt lại tìm đến chỗ cậu, đúng là trai gái không tha.”

Lúc này, tuy mặt Tam Nương đã bị băng bó, nhưng gần như không chút ảnh hưởng đến cô ta.

Tam Nương chậm rãi ngồi xuống mép giường, nói.

“Em trai, tuy chị bị đánh vào mặt có chút ảnh hưởng đến nhan sắc, nhưng những phương diện khác thì em cứ yên tâm tuyệt đối, thế nào?”

“Không hứng thú.”

Tam Nương bật cười lớn tiếng.

“Có cá tính, tôi thích, vậy đợi vết thương của tôi tốt hơn một chút, xem xem có thể tìm được ít đồ trang điểm tinh tế để làm đẹp bản thân không, sau đó lại tới tìm cậu nha.”

Cứ như vậy, Tam Nương rời đi, Sở Vĩnh Du nhíu mày, Tam Nương năm lần bảy lượt quyến rũ, anh lại không nhìn ra bất cứ sự buông thả nào trong con mắt của Tam Nương, chẳng lẽ, đây chỉ là một kiểu thăm dò?

Mười phút sau, trong một căn phòng giam, Tam Nương và hai người đàn ông cùng cô ta tiến vào đều ở đó.

“Tam Nương, cô đa nghi quá rồi, một thằng nhóc mà thôi, có thể ghê gớm đến mức nào chứ?”

Một người đàn ông trong đó bĩu môi, người đang nhắc đến là Sở Vĩnh Du, ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh thường.

Nhưng sắc mặt Tam Nương lại vô cùng nghiêm trọng.

“Không, tôi thấy rất có vấn đề, bên trên đều nói đã sắp xếp ổn rồi, lần này vào tử ngục chỉ có ba người chúng ta, kết quả lại đột nhiên có một tên ẻo lả xuất hiện trong tàu ngầm, chẳng lẽ hai người lại không thấy kì lạ chút nào sao?”

Người đàn ông còn lại gật đầu.

“Tôi đồng ý với lời của Tam Nương, cẩn tắc vô áy náy, nhiệm vụ lần này là tâm huyết bao nhiêu năm của tổ chức, bảo chúng ta ẩn nấp mười năm liền mới bắt đầu hành động, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào được.”

Người đàn ông lên tiếng đầu tiên giơ hai tay nhún vai.

“Vậy mấy người cho rằng có vấn đề, thì làm sao? Tử ngục không cho phép giết người, chẳng lẽ lại giết anh ta?”

“Giết thì không cần, đánh tàn phế là được, chỉ cần xác nhận anh ta chỉ có thể nằm trên giường trong phòng giam, không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta là được.”

Sau đó, hai người đàn ông đều nhìn Tam Nương, rồi cười ngọt ngào.

“Yên tâm đi, giao cho tôi, tối nay là có thể xử lí cậu ta.”

Màn đêm buông xuống, điều này chỉ có thể nhìn được từ chiếc đồng hồ trong phòng giam, dù sao đây cũng là đáy biển, ánh mặt trời không thể chiếu xuống, ai có thể phán đoán chuẩn xác là ngày hay đêm chứ.

Sở Vĩnh Du không có ý định ngủ, chỉ chờ mong đến ngày mai, hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nhà, chỉ vậy mà thôi.

Ting tang!

Lan can sắt mở ra, Sở Vĩnh Du nhíu mày, đây là điều mà anh ghét nhất, ai cũng có thể tùy ý ra vào, phiền hết sức.

Dưới ánh đèn, Tam Nương lại xuất hiện một lần nữa, áo tù nhân để lộ bờ vai, vô cùng gợi cảm.

“Em trai, chị thật sự nóng lòng lắm rồi, em nghe theo chị đi nào.”

Sở Vĩnh Du chậm rãi ngồi dậy, nói.

“Một Tiên Thiên võ giả như cô, cứ phải dùng loại thủ đoạn hạ tiện này sao?”

Vừa dứt lời, bước chân của Tam Nương dừng lại, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, nghiêm túc nhìn Sở Vĩnh Du một lúc, mới thấp giọng nói.

“Quả nhiên cậu không đơn giản, lại có thể nhìn ra được tu vi của tôi, nếu vậy, mục đích cậu đến tử ngục cũng không đơn thuần nhỉ.”

“Cô có thể ra ngoài rồi.”

Tam Nương do dự một lúc, cuối cùng vẫn rời đi, Sở Vĩnh Du có thể nói ra được cảnh giới Tiên Thiên võ giả của cô ta, chứng tỏ là người có cùng đẳng cấp với cô ta.

Hai Tiên Thiên võ giả mà đấu với nhau thì không phải có thể giải quyết xong trong chốc lát được, mà lại còn khiến mọi người chú ý tới, như vậy thì sẽ bất lợi với kế hoạch của bọn họ.

Sau khi lan can sắt đóng lại một lần nữa, Tam Nương lại đột nhiên quay đầu lại nói.

“Bất kể cậu đến đây với mục đích gì, tốt nhất đừng xảy ra xung đột với chúng tôi, nếu không, tuy tử ngục có cấm tàn sát, nhưng nếu muốn cậu chết, chúng tôi cũng có nhiều cách lắm.”

Loại uy hiếp này sao Sở Vĩnh Du để trong lòng cho được, anh tiếp tục quan sát ngọn đèn trên đầu, suy nghĩ bay bổng.

Sáng sớm ngày hôm sau, người máy lần lượt đưa thức ăn sáng tới, còn chưa ăn xong đã nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.

“Vòng loại cuộc thi đấu vật sẽ bắt đầu sớm, mời những người báo danh tham gia thi tập hợp ở quảng trường nhỏ phía đông con đường Tinh Hồng, quá giờ sẽ không đợi.”

Ánh mắt Sở Vĩnh Du hiện lên một tia sáng, cuối cùng, cũng đã bắt đầu rồi sao?

Lúc anh đến quảng trường nhỏ phía đông con đường Tinh Hồng, nơi đây đã đầy ắp người rồi, đến cả Sở Vĩnh Du cũng thấy kinh ngạc, không ngờ tới, lại có nhiều người tham gia cuộc thi đến vậy, đếm sơ qua cũng có đến năm sáu mươi người rồi.

Lan can hai bên đường đi đã sớm đầy ắp người rồi, đâu đâu cũng là những tiếng nói chuyện ồn ào.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng hét vang lên trong đám người, khiến mọi người xung quanh giật mình nhìn qua, rất nhiều người đều bịt tai mình lại.

“Phùng Thiên Hạ! Lần này tôi nhất định sẽ đánh bại ông!”