Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 196




CHƯƠNG 196: ĐỨA BÉ

Tiến vào một căn phòng ở nông trường, không chỉ có cửa an toàn, còn có bảo vệ cùng tuần tra cực kỳ nghiêm ngặt, súng các loại đương nhiên cũng không được phép mang vào.

Cầu thang máy đi thẳng xuống, từ tốc độ và thời gian thang máy đi xuống, thật sự có cảm giác bước sâu vào lòng đất, đủ có thể thấy Lang Côn mà Lục Côn quen biết cũng tám phần là một nhân vật không đơn giản.

“Anh Sở, nơi này chỉ có một chỗ không tốt duy nhất chính là không có bất kỳ phòng VIP nào, tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh, không có cách nào giữ riêng tư, nhưng Lang Côn cũng đã nói rồi, anh ăn mặc thế nào cũng có thể vào, chỉ cần đừng làm loạn là được, cho nên thường có thể nhìn thấy những người ăn mặc kỳ lạ, có người thậm chí còn trùm kín ngay cả mắt cũng không nhìn thấy.”

Lục Côn dường như nghĩ tới gì đó, nói xong xua xua tay với Sở Vĩnh Du.

“Không sao.”

Long Mễ nhất định phải có, có giữ bí mật hay không không quan trọng, dù như vậy nhất định sẽ thu hút kẻ địch đỏ mắt, nhưng chỉ cần thực lực bản thân mạnh mẽ, tất cả đều chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Cuối cùng, cửa thang máy mở ra, đập vào mắt chính là đại sảnh cực kỳ cổ kính, làm từ gỗ đỏ, mùi trầm hương thoang thoảng, lại thêm những chiếc ghế thái sư nhìn đắt đỏ trong đại sảnh, khiến người ta có cảm giác mở rộng tầm mắt, hoàn toàn khác biệt với vẻ đường hoàng hoa lệ đầy cảm giác hiện đại của các trường đấu giá khác.

Nơi này không bố trí bảo vệ nữa, chỉ cần tìm được chỗ ngồi của mình là được.

Phải nói rằng, Lục Côn hình như thật sự không chém gió, vị trí thế mà lại ở dãy thứ nhất.

Mỗi ghế thái sư đều cách nhau khoảng một mét, bên cạnh đặt bàn nhỏ, trên bàn là chút đồ ngọt, trái cây, mỗi người ngồi xuống đều sẽ có mỹ nữ sườn xám đến châm một ly trà.

Những mỹ nữ này, nếu bạn có hứng thú thì để đứng sau lưng chuyên phụ trách phục vụ cũng không có vấn đề gì.

Nhìn một người trung niên trong đại sảnh lúc này, đã ấn một mỹ nữ sườn xám ngồi trên chân mình liền biết, biểu cảm lại cứ không lộ ra chút dục vọng nào, giống như người phụ nữ này thật sự chỉ là món đồ chơi giải sầu của ông ta mà thôi.

“Ruồi bọ chính là ruồi bọ, nơi nào cũng có thể gặp phải.”

Lời nói đột ngột xuất hiện, âm lượng vừa khéo Lục Côn và Sở Vĩnh Du đều có thể nghe thấy.

Sở Vĩnh Du nhìn thẳng vào đài phía trước, không chút hứng thú với những thứ khác, nhưng Lục Côn lại quay đầu nhìn sang, không nghĩ tới lại gặp được Lý Uy và cô Phùng, hơn nữa còn ngồi ngay cạnh, cũng là hàng đầu, lúc vừa tới còn chưa để ý tới.

“Nhóc con, người có thể đến đây đều không phải người bình thường, nói chuyện tốt nhất phải dùng não.”

Nghe thấy lời này, Lý Uy cười.

“Anh đang uy hiếp tôi? Xem ra là không biết thân phận của tôi rồi, ở Lưu Thị, tôi không quan tâm anh là lão đại bản địa hay thổ hào ngoại lai, trước mặt ông đây, tốt nhất ngoan ngoãn một chút, đừng không biết tốt xấu.”

Đối với loại nhị thế tổ này, Lục Côn cũng lười để ý, về phần cô Phùng bên cạnh Lý Uy, cũng giống như Sở Vĩnh Du, nhìn thẳng lên đài, lần này cũng không ngăn cản Lý Uy ngang ngược.

Điều đáng chú ý là ở phía khác của cô Phùng, lại là một vị trung niên lưng hùm vai gấu, dù chỉ ngồi đó cũng khiến người ta có cảm giác không rét mà run, rõ ràng, người trung niên này mặc dù mặt không chút biểu cảm, cũng không lộ ra hung ác và phẫn nộ, nhưng lại cứ khiến người ta có cảm giác đó.

Có lẽ chỉ Sở Vĩnh Du mới biết, trên người người trung niên này đang tràn ra nhàn nhạt sát khí, mới khiến người ta sinh ra loại cảm giác đó.

“Cô Phùng, yên tâm đi, Long Mễ nhất định là của cô.”

Lý Uy nịnh nọt một câu, cô Phùng không trả lời, dù sao Lý Uy chỉ biết Long Mễ trân quý, lại căn bản không biết nó để làm gì.

Lúc này, người chủ trì lên đài, là một người phụ nữ phong thái trác việt, mặc sườn xám màu tím, vô cùng mê người.

“Trong số chư vị có người là khách quen của trường đấu giá Hàn Khôn chúng tôi, cũng có người lần đầu tới, tôi họ Tề, mọi người cứ gọi tôi Tiểu Tề là được rồi, người từng tới đều biết, Tiểu Tề không thích phí lời, sau đây mời trưng bày vật đấu giá đầu tiên của chúng tôi.”

Lời vừa nói ra, một lồng sắt được đẩy lên, trong lồng là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi có hai đầu.

Không, nhìn kỹ lần nữa, thực ra càng giống hai bé trai, vì chỉ mặc quần ngắn, cho nên lướt mắt liền có thể nhìn thấy, ngoài vị trí phần bụng dính liền vào nhau, những chỗ khác đều giống hệt người bình thường.

Đặc biệt là hai cái đầu nhỏ, từ bốn con mắt to tràn ra sợ hãi, ánh mắt bất lực liền có thể khiến người ta biết rằng, có lẽ đây thật sự chỉ là đứa bé bình thường.

“Người liền thể, lúc sinh ra thì đã như vậy, trải qua đủ loại kiểm tra của chúng tôi, chúng ngoại trừ có cùng một trái tim thì những cơ quan khác đều bình thường. Kiểm tra IQ, người bình thường ở khoảng 90-109, mà hai đứa bé này, IQ lại cùng đạt tới 200, tin rằng con số này có sức thuyết phục hơn bất cứ lời giới thiệu nào của tôi.”

Đến đây, Tiểu Tề dừng lại, cô ta rất giỏi quan sát, cặp người liền thể này, trường đấu giá của họ dự đoán ba mức giá thấp nhất, về phần dùng cái nào thì cô ta cần quyết định, cho nên lúc này cũng vừa khéo có thể quan sát phản ứng của người mua một chút.

Sở Vĩnh Du ở bên dưới bất giác nắm chặt nắm tay, cảnh tượng này khiến anh nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy con gái mình bị nhốt trong lồng bán đấu giá sau khi mình thoái lui, chỉ xém chút thôi, cảm xúc cũng không khống chế nổi.

Người còn kích động hơn là cô Phùng, lúc này những ngón tay ngọc ngà nắm chặt, răng cũng nghiến kèn kẹt, mắt phẫn nộ muốn bốc lửa.

“Khốn khiếp!”

Thì thào hai chữ, chỉ nghe thấy người chủ trì Tiểu Tề lại mở miệng.

“Cha mẹ vì nguyên nhân tư tưởng và điều kiện gia đình mà ủy thác hai đứa con của mình cho trường đấu giá chúng tôi, mặc dù trong nước hiện tại chưa từng nghe nói có thể làm phẫu thuật phân tách cho chúng, nhưng không đại biểu rằng nước ngoài cũng không có, hai đứa bé này nếu phân tách bình thường, IQ 200, hẳn không cần tôi nói nhiều đi.”

“Mức giá tối thiểu là một tỷ rưỡi, bước giá mỗi lần ít nhất ba mươi triệu, mời bắt đầu.”

Dường như ngay khi Tiểu Tề vừa dứt lời, tay phải cô Phùng đã giơ lên.

“Sáu tỷ.”

Sở Vĩnh Du vốn định ra giá chậm rãi nhìn sang, mặc dù chỉ là khuôn mặt nhìn nghiêng, nhưng thị lực của anh đáng sợ biết bao, vừa nhìn đã thấy, biểu cảm cô Phùng lúc này xao động cực kỳ kịch liệt.

Đó không chỉ đơn giản là sự đồng cảm, có lẽ cô ta cũng từng gặp phải chuyện gì đó.

Những người muốn ra giá khác đều dừng động tác, dù sao thì đồng tình cũng chỉ là đồng tình, tốn mấy tỷ để mua đứa bé về, còn phải tìm bệnh viện hàng đầu nước ngoài có thể làm phẫu thuật phân tách, đến lúc đó hao tốn tới cả triệu đô la cũng không chừng, không đáng.

“Số ba ra giá sáu tỷ, còn ai ra giá cao hơn sao?”

Tiểu Tề cười, cái giá sáu tỷ đã vượt quá dự tính rồi.

“Sáu tỷ lần thứ nhất.”

“Sáu tỷ lần thứ hai.”

“Sáu tỷ lần thứ ba, thành giao.”

Cô Phùng thở phào, đồng thời quay đầu nói với người trung niên bên cạnh.

“Chú Du, lập tức cho người đưa đứa bé tới gia tộc, đợi tôi quay về, liền sắp xếp liên lạc bệnh viện.”

“Dạ, cô chủ.”

Nghe thấy lời này, khóe môi Sở Vĩnh Du khẽ nhếch lên.

Hình như là một người phụ nữ lương thiện.