Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 110: Giấc mơ kết thúc






Lúc này toàn bộ những điều Lục Tân biết điều bị phá tan.

Sao có thể! Chiến Thần địa ngục bí ẩn nhất của Bắc vực, vậy mà là Sở Vĩnh Du? Còn gì khiến cho người ta khó tin hơn chứ?

Nhưng cố tình Mã Trạch một trong tứ hộ vệ của Chiến Thần địa ngục, lại xuất hiện như vậy, tất cả những cái cớ để khiến điều này vô lí đều không có ích gì.

"Theo tôi đi."

Bỗng nhiên, Mã Trạch nắm lấy vai của Lục Tân, trên mặt cười thản nhiên.

"Mã Trạch."

Nét mặt Lục Tân chua sót, ai có thể ngờ, người muốn đối phó với cha con Đồng Tinh Minh lại là Chiến Thần luyện ngục, đây hoàn toàn khác biệt giữa trời với đất à, cần gì bỡn cợt như vậy.

Lấy thân phận của Sở Vĩnh Du, nếu thật sự muốn giết Đông Tinh Minh và Đồng Tử Họa, vậy thì hệt như giết chết con kiến mà thôi, chẳng khó khăn gì.


"Đừng có ý nghĩ đi báo cho đôi cha con đáng chết kia biết nha, nếu không phải niệm tình lúc đầu chúng ta sóng vai chiến đấu một lần, ông nghĩ tôi sẽ xin đại nhân tha mạng cho ông sao?”

Giống như đã biết suy nghĩ trong lòng Lục Tân, Mã Trạch vừa dứt lời, Lục Tân nhìn thoáng qua cha con Đồng Tinh Minh lòng đây mong ngóng đang đứng xa xa chú ý bên này, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Mã Trạch, vậy còn Giang Mạnh..."

"Ông là ông, Giang Mạnh là Giang Mạnh, anh ta là bạn trai của Đồng Quyên Quyên, ông cảm thấy Giang Mạnh sẽ nghe lời khuyên của ông sao? Hơn nữa, nam cảnh bình vương Giang Mạnh, trong đội chúng ta, ai chẳng biết mức độ kiêu ngạo của anh ta năm đó, đi thôi."

Lục Tân không phải đối thủ của Mã Trạch, ông ta cũng biết năng lực bản thân, giờ phút này càng hiểu, nếu không cùng Mã Trạch đi, ông ta chắc chắn chỉ còn con đường chết, thật sự buôn cười, ngay cả Mã Trạch cũng không đánh lại, mà vừa nãy ông ta còn muốn đánh với Chiến Thần địa ngục.

Ai, đại nhân, chỉ mong lúc ngài trở về, không cần mù quáng ra tay, trước hết cẩn thận điều tra Sở Vĩnh Du, còn có, Chiến Thần Tu La nam cảnh Tư Đồ Yến, ngài cũng phải cẩn thận a.

Chuyện tới nước này, Lục Tân nếu còn không rõ chính mình bị Tư Đồ Yến đùa giỡn, dứt khoát đâm đầu đi chết cho rồi, rất rõ ràng, mục đích của Tư Đồ Yến là muốn để Giang Mạnh và Sở Vĩnh Du chạm trán, anh ta thì làm ngư ông đắc lợi.

"Ba, Lục Tân có ý tứ gì? Sao lại cùng người giúp Sở Vĩnh Du đi rồi? Con không có nhìn nhầm đi?”

Đồng Tử Họa ở xa xa, thấy cảnh này thì há hốc mồm kinh ngạc, tại sao cảnh Sở Vĩnh Du bị giết chết trong lòng anh ta, khó xảy ra như vậy?

Đồng Tinh Minh nghiêm mặt, đột ngột đi về phía cửa ra.

"Không biết, chúng ta đuổi theo hỏi rõ ràng, Lục Tân không ở đây, nơi này không nên ở lâu."

Nghe nói thế, ánh mắt Đông Tử Họa đúng lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Tỉnh Vu Dịch lần lượt đi lại, cũng bị dọa sợ vội vàng đuổi kịp cha mình, thật là sợ kẻ điên Sở Vĩnh Du này, đến lúc hứng trí lại xử lí anh.

"Vĩnh Du! Tôi cảm giác tất cả uất ức đều đã phát ra ngoài, không ngờ, mấy năm không gặp, cậu đã lớn mạnh đến mức này."

Nhìn xác Lư Văn Diệu và Lư Oách, tuy Tỉnh Vu Dịch nói như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút mất mát trong mắt anh ta, đây là vì sao lúc trước Sở Vĩnh Du thấy anh ta chịu khổ không có đi ngăn cản, nếu không, hai người này sẽ không chết.

"Đi thôi, trực tiếp đi thành phố Ninh, anh em chúng ta tập hợp lại."


Tỉnh Vu Dịch gật đầu rồi bỗng lo lắng nói.

"Lư Văn Diệu tuy lợi hại, nhưng ở trong nhà cũng chỉ khúm núm tôn tại, Nhà họ Lư ở Tỉnh thành cũng là nhà giàu đứng nhất, ông cụ Nhà họ Lư và mấy người còn lại, cũng không là kẻ mềm yếu, tôi lo..."

Ôm lấy Tỉnh Vu Dịch, Sở Vĩnh Du thoải mái cười to.

"Không cần lo lắng! Cái gì cũng không cần lo, tôi sẽ phái người bảo vệ cậu, sau này cậu chỉ cần ở thành phố Ninh sống là được rồi, đúng rồi, ba mẹ cậu có ở Tỉnh thành không? cần đón họ lại chứ?"

Vừa đi, vừa nhìn Sở Vĩnh Du không chút nào để ý uy hiếp của Nhà họ Lư trong lòng, Tỉnh Vu Dịch cũng mặc kệ tất cả.

"Được rồi, nếu ngay cả anh em mà cũng không tin, sao tôi đáng để cậu giết người vì tôi chứ, Vĩnh Du, tuy tôi không biết thân phận hiện tại của cậu rốt cuộc là gì? Nhưng có thể gặp lại cậu, thật là tốt quá."

Tỉnh Vu Dịch cười, nụ cười này, lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.

Ra tới ngoài, Báo Đốm đã khởi động xe chờ.

"Đúng rồi Vu Dịch, cậu tính tự mở công ty, hay đi làm công?”

Xe bắt đầu chạy, nghe Sở Vĩnh Du hỏi, Tỉnh Vu Dịch ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Tôi... tôi cũng không biết, trước kia sống dưới bóng ma của Lư Oánh, tôi chưa từng nghĩ tương lai sẽ thế nào, năm đó ba mẹ vì bệnh ung thư của tôi, xài hết tiền để dành trong nhà, ra nước ngoài cũng không có hy vọng, nhưng ngày đầu tiên về nước, gặp một ông lão lôi thôi, ha hả, cậu dám tin không? Ung thư thời kỳ cuối của tôi được ông lão kia chữa hết."

Ô? Thầy trung y có thể chữa khỏi ung thư thời kỳ cuối? E là ở địa vị bây giờ của Sở Vĩnh Du cũng không nghe qua. Ngay cả thầy thuốc trung y giỏi nhất nước R mà Sở Vĩnh Du quen biết, chuẩn bị liên hệ để trị bệnh cho mẹ vợ Tư Phu cũng chịu thua bệnh ung thư thời kỳ cuối, chỉ có thể nói, nước R rộng lớn, che giấu rất nhiều bí mật.

"Lúc trước tôi gọi cho lớp trưởng là vì có lần tâm trạng Lư Oách tốt, tôi nói muốn đi tham gia buổi gặp mặt bạn bè cô ta đồng ý, nhưng thật ra là muốn gặp cậu song qua một đêm Lư Oách lại thay đổi -"

Nghe Tỉnh Vu Dịch không ngừng kể, Vĩnh Du giữ im lặng, làm một người biết lắng nghe, còn Báo Đốm và Trần Hạo Hiên ở phía trước, ngay cả thở cũng kiềm chế, thở mạnh cũng không dám.

Thời gian trôi đi, nói một hồi, Tỉnh Vụ Dịch vậy mà ngủ quên mất, thấy cảnh này Sở Vĩnh Du vừa đau lòng vừa buồn cười, có lẽ, người anh em này của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ bình yên như vậy.

Điện thoại vang lên, là Tường Vi gọi tới.


A lô! Hội trường sao lại trống như vậy, anh ở đâu? Lục Tân có tìm anh gây sự không, đáng chết, tôi bị một một cuộc điện thoại điều ra ngoài xử lí chuyện cỏn con, khẳng định là Lục Tân tìm người làm."

"Yên tâm đi, không có việc gì, Lục Tân sẽ không xuất hiện nữa, tôi không có giết ông ta."

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du gọi cho Mã Trạch.

"Đại nhân."

"Phái người đi Tỉnh thành đón ba mẹ Vu Dịch tới thành phố Ninh, mua một căn biệt thự đã trang hoàng trong trung tâm, lại mua hai chiếc xe, cậu xem rồi làm, tâm mấy tỷ là được, còn nữa, làm một thẻ ngân hàng mấy chục tỷ đi, vậy thôi."

"Đã biết rồi đại nhân, tôi lập tức đi làm."

Cũng không biết qua bao lâu, Tỉnh Vu Dịch chậm rãi mở mắt, đột nhiên bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

"Là thật, tôi còn tưởng đang nằm mơ."

Sở Vĩnh Du không biết làm sao.

"Cậu đã thoát khỏi cuộc sống nước sôi lửa bỏng đó rồi, đã tới thành phố Ninh, trước mặt chính là quán bar Thanh Phong, chúng ta uống một châu thỏa thích, ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp vợ và con gái Hữu Hữu của tôi, ha ha, con gái tôi vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn."

Nét mặt Báo Đốm và Trần Hạo Hiên ở phía trước đều hơi kỳ lạ, người như Sở Vĩnh Du, e là chỉ có khi nói tới người nhà của mình, mới có vẻ mặt như vậy.