Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 1009




CHƯƠNG 1009

“Đúng đúng, bây giờ anh đi ném ngay.”

Ném toàn bộ đồ vào trong thùng rác ở bên ngoài, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động gọi cho Tào Khả Nhu.

“Vĩnh Du, anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Là như vầy, cô nói với Lạc Thủy Y nếu như còn dám làm phiền tôi thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Làm phiền anh? Tào Khả Nhu vô cùng nghi hoặc, trong ấn tượng của cô ta từ xưa tới nay Lạc Thủy Y không tỏ ra thân thiện với bất cứ người đàn ông nào khác, sao có thể… nhưng mà có thể tưởng tượng được nếu như Sở Vĩnh Du là một người đàn ông ưu tú, vậy thì chuyện này cũng bình thường thôi.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cảnh cáo cô ấy, anh còn chưa có tin tức của Trần Việt hả?”

Sở Vĩnh Du trầm mặc, thật ra thì đã mấy lần anh muốn cho người đi tìm vị trí hiện tại của Trần Việt, nhưng mà từ lá thư của Trần Việt để lại, hình như là cô ta không muốn để anh đi tìm, cho nên chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, nhất là bây giờ đang trong thời đại loạn lạc thật sự.

“Vẫn còn chưa, cô không cần phải để ý đâu.”

Có một số chuyện Sở Vĩnh Du chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, đó chính là nhà họ Trần tuyệt đối đừng chuyển ra nước ngoài, dựa vào tài lực của nhà họ Trần, di chuyển ra nước ngoài không có chuyện gì là khó khăn.

Nghĩ đến đây, Sở Vĩnh Du đứng ngồi không yên, cho dù là Trần Việt hay là Lâm Sinh con trai nuôi của anh, anh đều không thể bỏ mặt. Nếu như ngày hôm nay không phải Tào Khả Nhu nhắc nhở một chút, anh cũng sẽ không suy nghĩ về chuyện này.

Thừa dịp xem như có mối quan hệ hữu nghị với Tom, bây giờ nghĩ cách cứu viện, có thể thuận tiện và an toàn hơn rất nhiều, dựa theo cách nói của Khổng Lưu, nếu như không có bất ngờ xảy ra, sau khi Tom và Sở Vĩnh Du đạt thành hợp tác với nhau, có khả năng cao là bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về Huyền Hoàng Tinh, đến lúc đó sẽ không phải làm nữa rồi.

“ông Tần, làm phiền ông kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh trong một năm nay giúp cho tôi, xem xem gia đình Trần Trọng Thiên ở thành phố Ninh có ra nước ngoài định cư không vậy?”

“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời chắc chắn.”

Về đến nhà, Sở Vĩnh Du liền nhìn thấy Đồng Ý Yên đang thở phì phò.

“Sao vậy, bây giờ mẹ nói chuyện con cũng không nghe nữa hả, đã chín giờ rồi, con còn xem?”

Hữu Hữu ngồi trên ghế sofa quệt mồm, hai mắt nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình, dường như là đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du trở về, oa một tiếng liền khóc lên, sau đó nhào vào trong lồng ngực của Sở Vĩnh Du.

“Hu hu, ba ơi, mẹ hung dữ với con.”

Trái tim Sở Vĩnh Du mềm nhũn, vội vàng ôm lấy con gái, dịu dàng nói.

“Đừng sợ, đừng sợ, có ba ở đây.”

Đồng Ý Yên đứng ở bên kia sắp tức đến nổ phổi, cô chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Có anh ở đây hả? Được lắm, em cũng muốn xem xem có anh ở đây sẽ như thế nào, qua kia đứng đó đi.”

Sở Vĩnh Du phải gọi là bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Hữu Hữu đứng qua một bên, lúc đầu cô bé vẫn còn khóc sướt mướt, sau đó lập tức dừng lại, vùng vẫy muốn bước xuống.

“Mẹ ơi, con nghe lời mà, bây giờ con đi rửa mặt rồi sau đó đi ngủ.”

Nhìn Hữu Hữu hấp tấp chạy đi, dù sao thì ba mình không đáng tin cậy, Sở Vĩnh Du liên tục cười khổ, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ mà, chỉ có chút hay lật mặt mà thôi.

“Hừ, sau này lúc em dạy dỗ con gái, không cho anh xen vào, đều đã đến chín giờ rồi mà còn xem phim hoạt hình, đều là do nuông chiều mà ra.”