Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 43: Chiến đấu (II)




Lâm Doanh đưa một bàn tay vỗ vỗ ngực mình, hít sâu một hơi trấn định mới thấp giọng hỏi:

“ … Anh về lâu chưa? “

Sở Trường Hy nhìn Lâm Doanh, ánh mắt hấp háy một tia sáng:

“ Anh vừa trở về lập tức chạy đến đây hỗ trợ Cẩn Hiên! “

Lâm Doanh lúc này mới để ý đến bộ đồ anh đang mặc trên người, vẫn là bộ đồ khá giống với đồng phục những người quân nhân thường mặc khi được huấn luyện đặc biệt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo chống đạn, khuôn mặt anh lúc này trông khá lem luốc nhưng vẫn không thể làm mất đi khí chất tinh anh của anh.

“ … Trác Việt vẫn có thể ngủ say khi bên ngoài ầm ĩ như vậy được sao? “ – Sở Trường Hy nhìn cậu bé đang ngủ trong lòng Lâm Doanh khẽ nhíu mày thắc mắc.

“ … Cẩn Hiên sợ tiếng súng đạn ảnh hưởng đến thính lực của cậu nhóc nên đã đặt thiết bị hãm thanh vào bên trong lỗ tai cậu bé rồi… “

“ Coi chừng! … “ – một tiếng hét vang lên cắt ngang giọng nói của Lâm Doanh.

Lâm Doanh và Sở Trường Hy lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng hét, cả hai chỉ kịp nhìn thấy Diệp Hân được Đường Tư Thần ôm vào ngực che chắn rồi ngã xuống đất kịp thời tránh được một viên đạn bay lướt qua người.

Sở Trường Hy nhanh như chớp chạy về phía Diệp Hân và Đường Tư Thần vừa ngã xuống, không chút do dự giương nòng súng xử lý tên vừa bắn vào người Diệp Hân.

Lâm Doanh một tay ôm Trác Việt vội vàng chạy đến giúp Diệp Hân đứng dậy.

“ … Tư Thần, anh có bị thương không? “ … Diệp Hân miệng thì lo lắng hỏi thăm, cặp mắt lại như một cái rada quét khắp người Đường Tư Thần.

“ … Tôi không sao! … “ – Đường Tư Thần lắc đầu đáp lời.

Nói xong anh lập tức trở người đứng dậy nhìn Sở Trường Hy gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nhanh chóng triển khai kế hoạch:

“ Khu vực Duật Phong phụ trách đã xử lý xong rồi, khu vực này hiện tại đã được chúng ta kiểm soát! … Cẩn Hiên ra hiệu cho tất cả chúng ta nhanh chóng tập trung đến khu vực cổng C, lão sói già Lăng Ngạo đã tập trung lực lượng ở đó có thể sẽ tiến hành kế hoạch thoát thân tại vị trí này! Cẩn Hiên đã cài thêm bốn đội chịu trách nhiệm bắn tỉa đề phòng lão ta chơi trò bắt giữ con tin! “ – Đường Tư Thần vừa đi vừa rì rầm trao đổi với Sở Trường Hy mà không để ý đến cánh tay trái của mình đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.

“ Tôi và Duật Phong đã sắp xếp người của mình bổ sung vào bốn đội chịu trách nhiệm bao vây ở các cổng ra vào của bệnh viện rồi! Phương tiện di chuyển của lão cũng đã chuẩn bị xong! … Lần này lão có yêu cầu trực thăng, cano hay siêu xe chúng ta đều đáp ứng cho lão hết! “ – Sở Trường Hy bình thản lên tiếng, anh bước đi song song với Đường Tư Thần, bàn tay trái của anh không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Doanh dẫn cô bước đi theo mình.

Hai người đàn ông một tay cầm súng một tay làm điểm tựa dẫn theo hai cô gái rời khỏi khu vực vừa xảy ra hỗn loạn.

***

Ngay lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, Tô Cẩn Hiên đã chỉ huy đội của mình nhanh chóng tiêu diệt hết những kẻ đột nhập, sau đó anh mở cửa phòng nơi Đường Tâm đang đóng vai bệnh nhân, anh nắm tay dẫn theo cô và một số người trong đội chạy nhanh đến hỗ trợ cho Tống Duật Phong, dựa theo số lượng kẻ tập kích thưa thớt vừa bị xử lý, Tô Cẩn Hiên nhanh chóng xác định được mục tiêu tấn công chính của lão ta chính là ở khu vực của Tống Duật Phong và Trác Đình, khu vực ấy cũng đã bị tay chân của lão ta ngắt hệ thống điện, tuy máy móc hỗ trợ cho tất cả những bệnh nhân đều được gắn thiết bị phát điện tự động có thể duy trì hoạt động đến gần ba tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn không thể để ba Tần mẹ Tuệ xảy ra bất trắc nào được. 

Đường Tâm vì lo cho ba mẹ và Trác Đình nên cũng lấy sức chạy thật nhanh theo sát bước chân Tô Cẩn Hiên. 

Khi hai người họ chạy đến khu vực Tống Duật Phong chịu trách nhiệm tác chiến, Tô Cẩn Hiên đặt vào tay Đường Tâm một chiếc thẻ điện tử rồi cầm súng yểm trợ cho cô an toàn mở cửa bước vào phòng bệnh của ba Tần. Đường Tâm nhanh chóng quẹt thẻ vào ổ khóa tự động khóa cửa lại. Vừa xoay người bước vào trong phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh Trác Đình đang đứng ở bên cạnh giường của ba Tần, hình như cô vừa nói gì đó với ba mẹ xong. Khi nhìn thấy Đường Tâm, ánh mắt Trác Đình lóe lên sự vui mừng, giọng nói run run vì kích động:

“ Đường Tâm! … Lúc nãy khi bên ngoài vang lên một tràng tiếng súng … mình thấy mi mắt của ba mẹ khẽ run run … hình như ba mẹ đang cố gắng tỉnh dậy! … Cậu nhanh đến đây nhìn xem! “

Đường Tâm nghe Trác Đình nói xong lập tức lao đến bên cạnh giường bệnh rồi nhanh chóng mở hộp dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn dành riêng cho bác sĩ lấy một cây đèn pin nhỏ rồi đưa hai ngón tay nhẹ nhàng mở mí mắt của ba Tần rọi đèn vào kiểm tra.

Đường Tâm và Trác Đình lúc này dường như không còn nghe thấy tiếng súng vẫn đang giòn giã vang lên bên ngoài, hai cô chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, hai cặp mắt chăm chú nhìn vào cử động của đôi mắt ba Tần. Khi nhìn thấy đôi mắt của ba Tần khẽ cử động vì bị ánh sáng chiếu vào Đường Tâm và Trác Đình mừng rỡ đến mức muốn ngã quỵ xuống đất, hai cô nở nụ cười mà nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dài trên má. Đường Tâm quệt nước mắt, nín thở làm lại động tác kiểm tra vừa làm với ba Tần trên người mẹ Tuệ. Cũng giống y hệt với ba Tần, mẹ Tuệ cũng bị ánh sáng làm cho khó chịu, mi mắt giật giật phản ứng.

Trác Đình nức nở gào lên, trong lòng nảy lên niềm hy vọng mãnh liệt:

“ Ba ơi, mẹ ơi! … Ba mẹ tỉnh dậy nhanh lên! …  Lãng Ngạo Thiên đem theo đàn em đến tận bệnh viện truy sát cả nhà chúng ta rồi! … Ba ơi, mẹ ơi! … Con sợ lắm! … “

Cái tên Lãng Ngạo Thiên vừa bật ra khỏi miệng Trác Đình đã thành công làm cho ba Tần có thêm phản ứng rõ rệt, mí mắt đang nhắm nghiền của ba khẽ co giật mỗi lúc một nhiều, dường như ba đang cố gắng hết sức chiến đấu với một điều gì đó để mở mắt ra.

“ Mẹ ơi! … Mẹ ơi! … “ – Đường Tâm vừa khóc vừa gọi.

Đường Tâm nắm chặt tay mẹ Tuệ, cô đưa tay quệt nhanh dòng nước mắt để có thể kịp thời theo dõi phản ứng của mẹ Tuệ. Đường Tâm nhìn thấy mi mắt của mẹ Tuệ khẽ run run càng lúc càng có lực mà vui mừng đến mức không tinh ý nhận ra bàn tay mà cô đang nắm chặt cũng vừa khẽ khàng run nhẹ.