Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 998




Buổi tối, sau khi trở về, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đã gọi video rất lâu, dù sao hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ, tình cảm đang lúc nồng thắm, mới xa nhau một ngày đã không chịu nổi rồi.

Ngày hôm sau, Trần Triệu Dương trực tiếp đến nhà tứ hợp viện của Hứa An Lan, lúc này Hứa An Lan đang lo lắng đợi Trần Triệu Dương, nhìn thấy anh tới cửa, cuối cùng cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay cô ấy không cầu điều gì, chỉ cầu có thể đả thông tư tưởng của ông nội. Chỉ cần có thể làm được điều này, cho dù không lấy tiền cũng được.

“Chào buổi sáng, cô nói ông nội cô muốn tự mình tới đây? Vậy là sẽ bán cho tôi có đúng không?”, Trần Triệu Dương cũng rất quan tâm, lập tức hỏi.

“Đúng vậy, nếu ông nội tôi đã có thể tự mình tới đây, nghĩa là ông đã hơi buông xuống rồi. Chỉ cần kết quả hôm nay tốt, như vậy thì ông nội tôi đối với chuyện này. cũng bình thường lại”, Hứa An Lan gật đầu, giọng điệu vô cùng kiên quyết.

Cả đêm cô ấy đều không ngủ ngon, chỉ sợ ngày hôm sau chuyện này sẽ có thay đổi, dù sao cô ấy cũng đã thông báo với ông nội, nếu đến lúc đó Trần Triệu Dương không đến thì cô ấy sẽ bị phát hiện.

“Anh ăn gì chưa? Hay là tôi mời anh ăn sáng nhé?”, Hứa An Lan bỗng nhiên mở lời.

“Đúng là chưa ăn gì, nhưng chúng ta đi như vậy, lỡ  như ông nội cô tới thì sao?”, Trần Triệu Dương cảm thấy bụng quả thực có hơi đói, cũng không từ chối.

“Sau khi chúng ta ăn xong, có thể ông nội tôi tới cũng nên, đi thôi, tôi mời anh ăn bữa sáng chính gốc ở thủ đô, chắc chắn không tệ hơn món canh hôm qua đâu”, Hứa An Lan lại không lo lắng, lập tức đi trước dẫn đường đưa Trần Triệu Dương đi bộ vào trong một con hẻm.

“Một nơi vắng vẻ như vậy, thật sự có người tới ăn sao?”, Trần Triệu Dương nhìn con hẻm vô cùng vắng vẻ này, hơi chần chờ rồi hỏi.

“Thực ra, không phải ai cũng biết quán ăn sáng này. Cũng chỉ có cư dân cũ ở đây biết. Chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng mùi vị thì khỏi phải nói”, Hứa An Lan vỗ ngực. đảm bảo.

“Được rồi, hôm nay sẽ tin cô một lần”, Trần Triệu Dương gật đầu. Đối với bản chất ăn hàng của Hứa An Lan, cũng không phải ngày đầu tiên là Trần Triệu Dương biết được, ờ, là mới biết hôm qua.

Quả nhiên, mới ăn một bữa ăn mà Trần Triệu Dương đã vô cùng hài lòng, ngay cả nước đậu nành nhiều người tránh còn không kịp, Trần Triệu Dương cũng uống một cách thích thú, gan xào và những thứ tương tự thì càng không phải nói.

Sau khi hai người Trần Triệu Dương ăn xong, trở về và uống trà một lúc thì cuối cùng mới có người đến. 

Chẳng qua người đến vẫn chưa phải là ông nội của Hứa An Lan mà là một nhóm đàn ông mặc đồ thường, chỉ cần nhìn thoáng qua Trần Triệu Dương đã biết những người này là lính đang thi hành nghĩa vụ quân sự.

Lần này, Trần Triệu Dương đã hiểu đôi chút về ông nội Hứa An Lan là người thế nào rồi?

Những người lính mặc thường phục đó đã kiểm tra nơi này vô cùng kỹ càng, sau khi xác nhận an toàn mới gửi tín hiệu đi.

“Ông nội cô là ai? Khí thế hơi lớn đấy”, Trần Triệu Dương nói đùa, vẻ mặt thoải mái. “Danh tính của ông nội tôi, tôi cũng không tiện tiết lộ, đợi sau khi gặp mặt là anh sẽ biết thôi”, Hứa An Lan lắc đầu không nói.

Một lúc sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy tới, vài người lớn tuổi từ trên xe bước xuống.

Khi Hứa An Lan nhìn thấy mấy người này đi xuống, trong lòng nhất thời chộn rộn, bóng ma của ông nội đối với sự việc trước đây vẫn còn quá lớn.

Đây là những người trước đây rất tốt với ông nội của cô ấy. Sau sự việc đó, những người bạn cũ của ông nội cô ấy đã không ít lần dùng sự việc này để đả kích ông.

Hôm nay ông nội cô ấy bày ra trận thế lớn như vậy, e rằng chỉ vì để rửa nhục lần trước.