Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 959




"Như vậy thì tôi sẽ cậu biết cảnh giới tông sư đại thành đáng sợ đến nhường nào", Lạc Vũ liếm khóe môi, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm vô cùng nhỏ ra từ giữa hông, đột nhiên uốn một cái, thanh nhuyễn kiếm trở nên vô cùng cứng rắn.

"Vũ khí của cậu đâu? Đừng nói tôi bắt nạt cậu”, Lạc Vũ không sốt ruột hành động mà đáp trả lại.

"Đối phó ông không cần dùng vũ khí, yên tâm, tôi sẽ nương tay, dù sao tôi còn phải đánh ông thành tàn phế, đưa lên thuyền đánh bạc mà", Trần Triệu Dương mỉm cười.

"Nói nhiều quá rồi đấy, cậu không muốn thì sau này cũng đừng hối hận", Lạc Vũ nở nụ cười tàn nhãn, sau đó thanh nhuyễn kiếm trong tay run lên, ông ta tung người lên cao, chém xuống về phía Trần Triệu Dương. 

"Thật là một kẻ ngu ngốc", Trần Triệu Dương thấy động tác của Lạc Vũ thì lạnh lùng cười, sau đó thi triển Tiêu Dao Bộ, vòng qua sau lưng ông ta và đột ngột tung đùi phải lên.

"Kẻ ngu ngốc là cậu mới đúng", Lạc Vũ đang đứng giữa không trung đương nhiên cũng cảm nhận được đòn tấn công của Trần Triệu Dương, thanh nhuyễn kiếm của ông ta đột nhiên vòng qua, nhuyễn kiếm vốn thẳng đứng chợt chém một vòng nhằm đâm vào chân của Trần Triệu Dương.

"Cũng thú vị", Trần Triệu Dương khá ngạc nhiên vì phản ứng nhanh nhạy của Lạc Vũ, anh lập tức rút chân về, chân kia đạp mạnh một cái, cơ thể nghiêng sang một bên.

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng rút chân và đạp xuống bờ cát, khiến cho Trần Triệu Dương xoay một nửa vòng tròn như con quay rồi lần nữa đi tới bên cạnh Lạc Vũ, quả đấm mạnh mẽ nện lên người Lạc Vũ.

"Dám cứng đối cứng với tôi à, cậu thật là ngây thơ", Lạc Vũ nở nụ cười tàn khốc, không hề tránh né mà tung cú đấm đón lấy nắm đấm của Trần Triệu Dương.

"Uỳnh..."

Hai người chạm nắm đấm vào nhau rồi đồng.  thời lùi ra phía sau, Trần Triệu Dương ra vẻ không trụ nổi, quay mấy vòng dưới đất, đụng vào tảng đá ngầm một cách nặng nề rồi mới dừng lại.

Còn Lạc Vũ chỉ lui về phía sau năm sáu bước là đã dừng, chẳng qua, khuôn mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, sau đó màu đỏ ấy bị ông ta liều mạng áp chế xuống.

"Nhãi ranh, không ngờ biết tôi là tông sư đại thành rồi mà cậu vẫn dám cứng đối cứng với tôi, đúng là quá ngây thơ mà", Ngoài miệng Lạc Vũ nói như vậy nhưng trong lòng lại hoảng hồn.

Bởi vì ngay vừa rồi khi đấm vào nắm tay của Trần Triệu Dương, cánh tay của ông ta bị tác động rất đau đớn, không những thế còn có một luồng chân khí kỳ lạ chui vào trong cơ thể ông ta, khiến ông ta không thể không chuyển một phần chân khí qua để áp chế nó.

Vốn dĩ Lạc Vũ muốn trực tiếp loại trừ nó, nhưng luồng chân khí ấy thật sự quá quái lạ, quá đáng sợ, không thể bị loại trừ trong thời gian ngắn. Hơn nữa, khả năng hủy hoại của nó còn vô cùng mạnh mẽ, nếu không tiêu diệt nó thì không thể làm những chuyện khác được.

"Làm nhanh cho xong đi", Lạc Vũ đã bắt đầu sốt ruột, vì ông ta muốn mau chóng giải quyết Trần Triệu Dương rồi loại trừ chân khí trong cơ thể. 

Vì vậy, ông ta chỉ nói một câu với Trần Triệu Dương rồi tăng tốc độ bay nhanh về phía anh.

"Đừng vội chứ, tôi vẫn chưa đánh sướng đâu, chúng ta cứ từ từ thôi", Trần Triệu Dương mới vừa đánh một chiêu với Lạc Vũ nên trong lòng đã cầm chừng được, lúc này anh không vội giết người lắm.

Một người đánh cặp lý tưởng như vậy mà giết thẳng tay thì thật sự quá ngu xuẩn.

Cho nên Trần Triệu Dương quyết định đánh nhau với ông ta để rèn luyện, khi nào cảm thấy ông ta đã hết giá trị rồi giết sau cũng không muộn.