Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 937




Trần Triệu Dương để Tăng Kim Lai đi đổi ba triệu tiền đặt cược, cho ba người Tuyên Hoàng,.Julia và Nam Cung Yến, mỗi người một triệu.

“Anh rể, quá nhiều rồi”, cầm một triệu tiền cược trong tay, Tuyên Hoàng không nhịn được líu cả lưỡi.

“Không sao cả, thua hết thì đổi tiếp, chủ yếu là chơi vui vẻ”, Trần Triệu Dương không để ý, đối với anh mà nói, hai ba triệu không khác gì một hai đồng của người bình thường.

Ông Kim chịu trách nhiệm dẫn đường, vốn còn cho rằng chàng trai và ba cô gái này là thuộc hạ của Tăng Kim Lai, nhưng không ngờ cậu thanh niên này là chủ. Điều này khiến ông ta tò mò, không biết cậu thanh niên này là cậu chủ nhà nào?

Nhưng dù là cậu chủ của một gia tộc lớn, chỉ sợ cũng không có tư cách sai khiến Tăng Kim Lai như người làm như vậy.

Xem ra, lai lịch của cậu thanh niên này có chút đáng sợ đây.

Đương nhiên mấy người Trần Triệu Dương không biết được suy nghĩ của ông Kim, dù sao thì trên con thuyền này cũng không có chuyện gì cả. Huống hồ, mấy người Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng và Julia đều là người có võ, người bình thường cũng không thể nào đến gần ba người được. 

“Ông Kim, không biết bây giờ cậu Tạ đang ở đâu? Tôi m lặp anh ta”, Tăng Kim Lai thấy ánh ` mắt ra hiệu của Trân Triệu Dương nên hỏi ông Kim.

“Anh Tăng, cái tên Tạ Thuy Ý đó nợ rất nhiều tiền, nếu anh không thân thiết với anh ta, tốt nhất đừng để ý. Anh ta là cái động không đáy”, ông Kim khuyên.

“Không sao, tôi đi gặp anh ta trước, nếu như không làm gì được, tôi chắc chăn sẽ không làm _ khó”, Tăng Kim Lai nở nụ cười, đương nhiên anh ta sẽ không nói là mình muốn cái hộp cơ quan kia. Nếu không, dựa vào sự sỏi đời của ông Kim, sợ rằng sẽ không dễ dàng giao ra.

“Được rồi, nếu anh Tăng không chê phiền thì đi cùng tôi”, ông Kim gật đầu, cũng không quá bất ngờ, nên đi trước dẫn đường.

“Ông Kim, mấy người bạn của tôi ở đây không sao chứ?”, mặc dù Trần Triệu Dương khá yên tâm với sòng bạc này, hơn nữa anh nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện có võ giả thực lực mạnh nào, nhưng vì lí do an toàn, anh vẫn hỏi.

“Cậu à, cậu yên tâm đi, trên thuyền này sẽ không xảy ra chuyện xấu gì đâu, không ai dám làm chuyện xấu cả”, ông Kim nói, trong mắt mang vẻ cực kỳ tự tin. 

“Vậy thì tốt rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, quay lại dặn dò mấy người Nam Cung Yến rồi mới theo ông Kim lên tầng hai.

Thật ra thì lần này Trần Triệu Dương đã tìm được hộp cơ quan ở tầng hai. Nếu chỉ có một mình anh, anh đã trực tiếp xông tới cướp nó đi rồi.

Lúc này, cái hộp cơ quan đó đang ở trong tay một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của con thuyền này, mà trước mặt người đàn ông đó, có một người đàn ông bị thương khắp người đang nằm. Người đó bị đánh đến độ mặt mũi sưng húp, nhìn không ra nữa rồi.

“Tạ Thuy Ý ở đâu?”, đến tầng hai, ông Kim hỏi bảo vệ.

“Ông... Ông Kim, đội phó vừa mới lôi Tạ Thuy Ý đi rồi”, cảnh vệ đó hơi chần chừ, sau khi thấy ánh mắt bình thản kia của ông Kim, anh ta run lên, mở miệng đáp.

“Đưa tôi đi tìm anh ta”, ông Kim gật đầu, ra hiệu cho anh bảo vệ dẫn đường.

Anh bảo vệ đó liên tục kêu khổ trong lòng, nhưng ông Kim đã sai bảo, anh ta cũng không dám từ chối, lại cũng không dám báo tin.

Trần Triệu Dương thầm gật đầu. Xem ra ông Kim này thực sự rất có quyền lực, chỉ không biết có thể đối phó được với đội phó kia không thôi.